Trong khi hai nhà Lý gia và Dương gia đang xôi nổi bàn luận về thực lực của Hào Nam thì Trịnh gia cũng hội họp toàn bộ các thành viên đang có mặt tại đại hội.
"Đúng như mọi người dự liệu, ba thành viên của Trịnh gia ta không qua được vòng đấu bảng. Chỉ còn trông chờ vào một mình Hào Nam thôi." Gia chủ Trịnh Tấn Khang mở lời đầu tiên.
"Qua vòng một thì các ứng cử cho ngôi vị quán quân cũng chưa thể hiện gì nhiều nhưng có thể khẳng định thiếu chủ của chúng ta chắc chắn vào được ba vị trí đầu. Khả năng dành quán quân cũng không nhỏ." Đại trưởng lão đầy tự tin đưa ra nhận định.
"Ba luyện khí đỉnh phong của hai nhà Lý gia và Dương gia thực lực không dưới trúc cơ nhất trọng thông thường. Chính bản thân ta, khi mới bước vào trúc cơ nhất trọng cũng không cường đến vậy." Lão tổ Trịnh Tấn Khánh mặc dù không muốn nâng cao thực lực quân địch làm giảm sỹ khí quân ta nhưng vẫn phải thừa nhận thực tế như vậy.
"Mọi người đừng thiếu tin tưởng ở thiếu chủ. Ba đối thủ nặng ký nhất của kỳ đại hội lần này cũng chỉ là đá mài dao thôi. Họ còn chưa đủ đẳng cấp làm đối thủ của thiếu chủ." Cửu trưởng lão đưa ra nhận định làm bừng lên niềm tin tất thắng của mọi người đối với thiếu chủ Hào Nam.
Thời gian thấm thoát qua mau, giờ mùi đã đến, mọi người lại có mặt đông đủ ở quảng trường cũng như trên khán đài. Tổ trọng tài cho tám tuyển thủ bốc thăm chọn đối thủ. Không biết ông trời có ý gì lại cho Hào Nam bốc thăm được đối thủ ở vòng hai là Dương Tam. Hào Nam cũng có chút thiện cảm với Dương Tam, vẫn coi hắn là một con chim không tồi. Hắn thầm nghĩ thật thiệt thòi cho Dương Tam, nếu gặp tuyển thủ khác thì còn có cơ hội cọ xát, rèn luyện thực chiến.
Đúng như Hào Nam dự đoán, khi trọng tài vừa tuyên bố trận đấu bắt đầu, Dương Tam đã hô to: "Ta nhận thua!" Toàn trường im lặng, không có gì bất ngờ cho mọi người; ngay cả những người nhà họ Dương cũng vậy. Thấy vậy Dương Tam thở phào nhẹ nhõm.
Ba trận đấu còn lại của vòng hai cũng nhanh chóng kết thúc. Do thực lực chênh lệch cũng không nhỏ. Cả bốn hạt giống đều thuận lợi bước vào vòng bán kết. Tổ trọng tài cho bốc thăm chia cặp. Kết quả Hào Nam gặp tuyển thủ luyện khí đỉnh phong của Lý gia tên là Lý Quang Đăng. Dương Nhất gặp người còn lại của Lý gia.
"Trận bán kết thứ nhất Hào Nam đấu với Lý Quang Đăng bắt đầu." Trọng tài chính hô to.
Lý Quang Đăng rút đao ra, đao chỉ xuống đất xiên góc bốn mươi lăm độ. Hắn đi chậm từng bước hướng tới Hào Nam. Mỗi bước đi của hắn đao lại dung lên một nhịp, càng gần Hào Nam đao càng dung mạnh hơn. Khi khoảng cách chỉ còn chưa đến mười thước, hắn nâng đao lên trảm ngang một đao. Kình lực được xúc tích trong cơ bắp của hắn bộc phát, kình phong nổi lên, tóc và quần áo của hắn tung bay trông thật mạnh mẽ và hung tợn.
Hào Nam cùng lúc đó cũng rút kiếm và thả kiếm buông lỏng đứng như đang chờ học trò của mình xuất đao để mình chỉ điểm cho thấy điểm sơ hở của chiêu đao này. Hắn nhận thấy rõ muốn phá một đao này chỉ có cách cản phá và dập tắt ngọn nguồn sinh ra lực lượng của nó. Đó chính là kình lực phát ra từ cánh tay cầm đao của đối phương. Nói thì chậm nhưng hành động của Hào Nam rất nhanh. Hắn hạ thấp trọng tâm cơ thể mình cũng là hạ thấp trọng tâm kiếm xuống rồi đâm chếch một kiếm vào cổ tay cầm đao của đối phương.
Lý Quang Đăng không thể tiến tiếp đường đao này, nếu không cổ tay hắn sẽ bị đâm nát. Hắn định vừa dừng đường đao để tránh khỏi mũi kiếm đồng thời chuyển thế đường đao thành bổ thẳng vào đỉnh đầu của đối thủ. Vì Hào Nam đang ở tư thế hạ thấp trọng tâm nên nếu bị đao này bổ chúng thì cơ thể sẽ bị trẻ làm hai nửa từ đầu đến chân.
Khoảng thời gian biến chiêu của đối thủ từ trảm ngang sang bổ thẳng chỉ khoảng một phần trăm nhịp thở nhưng với Hào Nam thế là đủ rồi. Đường kiếm đâm chếch vào cổ tay đã chuyển hướng thành đâm vào giữa trái tim đối phương vừa nhanh, vừa chuẩn xác. Mũi kiếm đâm sâu vào nửa tấc thì dừng lại, khi đó cây đao vẫn cách đỉnh đầu hắn chừng nửa thước.
Lý Quang Đăng đứng thất thần mất nửa khắc thời gian mới tỉnh lại. Không phải hắn tự tỉnh lại mà là do trọng tài chính hô lớn: "Trận đấu kết thúc, Hào Nam Thắng."
Trên lôi dài thì Lý Quang Đăng thất thần, dưới quảng trường mọi người cũng không khá gì hơn đều ngẩn ngơ, tiếc nuối. Trận đấu đang hay thì đã kết thúc từ lúc nào không ai biết. Cũng nhờ có tiếng hô của trọng tài thì mọi người mới thức tỉnh, toàn trường ồ lên một tiếng rồi không hẹn mà đồng thanh hô: "Hào Nam vô địch!", "Quán Quân Hào Nam!"..
Trên khán đài thì không khí thật phức tạp. Đầu tiên là hai vị trưởng lão chủ trì đại hội liếc nhìn nhau một cái rồi cùng bày ra bộ mặt vô cảm. Thực ra trong lòng họ cảm xúc dâng trào nhưng vẫn phải cố nén, nuốt luôn nụ cười để bày ra vẻ mặt như vậy. Tiếp đến là vẻ mặt như đưa đám của các thành viên Lý gia. Buồn! Rất buồn nhưng vẫn còn một trận chiến đằng sau chưa đấu nên họ chưa đến mức tuyệt vọng. Sau quãng thời gian lặng lẽ đau buồn lắng xuống, tất cả mọi người của Lý gia đều quay mặt nhìn về phía nhân thủ luyện khí đỉnh phong thứ hai của họ; mọi ánh mắt đem nỗi lòng gửi gắm. Còn Trịnh gia thì sao? Không cần tả thì ai cũng biết, những người vui sướиɠ nhất bây giờ là họ rồi. Họ thật khổ vì cứ phải kìm lòng, giữ giọng để khi trận chung kết thi đấu xong còn hô, còn hét. Khi đó ai kìm lòng nổi nên đành khổ trước sướиɠ sau vậy!
Trên lôi đài lại vang lên tiếng hô của trọng tài chính: "Trận bán kết thứ hai giữa Dương Nhất của Dương gia và Lý Minh Nhiên của Lý gia bắt đầu."
Trận đấu này là trận cân tài, cân sức nhất kể từ đầu đại hội đến giờ. Hai bên giằng co, ăn miếng trả miếng suốt trên trăm hiệp. Ước chừng mỗi bên cũng phải xuất ra cả hai trăm chiêu mới đến lúc lộ ra chênh lệch. Dương Nhất vẫn nhỉnh hơn một chút cả về nội lực lẫn chiến thuật nên đã thắng thảm khi cả hai gần như đã kiệt sức.
Thời gian được nghỉ hồi phục thể lực là một canh giờ nhưng do trận tranh hạng ba giữa hai tuyển thủ đều là của Lý gia nên họ đã xin không thi đấu mà để Lý Minh Nhiên nhận thua, Lý Quang Đăng hạng ba và thời gian tới trận chung kết được cộng thêm nửa canh giờ.
Mặc dù đai hội chưa kết thúc nhưng lý gia đã cầm chắc thành tích là hạng ba, không gì có thể thay đổi được nữa. Kết quả này chẳng khác nào đánh tụt gia tộc hạng nhất của Hạ Lâm này là Lý gia rớt xuống hạng ba. Lý Gia thật cay đắng, bẽ bàng! Bao nhiêu tài nguyên, công sức bỏ ra để cuối cùng nhận một kết quả "tụt hạng".