Đình Hiếu nhận bóng từ cầu thủ kia. Hắn chuyền ngược về cho tiền vệ phía dưới. Từ đó, đội đối phương phát động tấn công. Bóng bật qua bốn người rồi tới chân Đình Hiếu. Có bóng trong chân, Hiếu ỷ mình có kỹ thuật tốt một mình hắn dẫn bóng tới khung thành của đội Việt. Hùng chắn trước mặt hắn. Hắn cười khẩy:
- Muốn ngăn cản tao sao? Đừng hòng!
Hắn đảo chân lách qua Hùng một cách dễ dàng và chạy tiếp tới trước. Đội Việt đã về kịp, chỉ còn mỗi anh còn cách một đoạn khá xa. Hàng thủ dàn ra cản lối Đình Hiếu. Những cầu thủ khác trong đội Đình Hiếu liên tục hối thúc hắn ta:
- Hiếu, mau chuyền về kẻo mất bóng đấy.
Hiếu lắc đầu, nói lớn đáp lại:
- Yên tâm, tao sẽ qua hết.
Sự kiêu ngạo quá mức đó đã khiến hắn trả giả. Tuy Đình Hiếu là tiền đạo giỏi nhưng hắn có thể dắt bóng qua được hết người bên đội anh lá hết cỡ. Toàn đứng chắn trước mặt Hiếu, thọc chân rất nhanh vào giữa hai chân hắn ta đoạt bóng mà không phạm lỗi.
Toàn có bóng rồi tạt ngay sang cánh cho Việt, một được chọc khe tuyệt hảo. Lúc này Việt đứng ở vị trí thuận lợi hơn cả, trước mặt anh là khoảng trống lớn. Hai hậu vệ của đối phương đều lỡ trớn, để Việt sổng, một mình anh chạy băng băng xuống.
Bấy giờ hiệu quả của bao nhiêu ngày tu tập võ thuật mới lộ ra. Hai chân anh rất khỏe nhờ thành quả luyện “võ lực”, như có gắn lò xo ở dưới, lại có thêm chân khí trong người phụ trợ, tốc độ chạy rất nhanh, dần dần bỏ xa hai hậu vệ phía sau.
Khi anh còn cách khung thành tám mét, một mình đối mặt với thủ môn, anh vung chân sút mạnh. Quả bóng bay đi rất mạnh và vụt thẳng... lên trời. Một cú bắn chim cực đẹp. Cả đám há hốc miệng kinh ngạc không tin nổi vào mắt mình. Mấy giây sau thì đội bên kia ôm bụng cười lớn. Đình Hiếu là thằng to mồm nhất. Hắn ta chế giễu anh:
- Ha ha ha! Gần thế mà cũng sút lên trời, đúng là thiên tài.
Còn Hùng và Tiến thì thay nhau than thở:
- Việt ơi là Việt, tao phục mày rồi đấy.
Việt xấu hổ, gãi đầu gãi tai chống chế:
- Tại tao chạy nhanh quá, không kịp khống chế bóng thôi.
Thằng Trường được thể lấn tới:
- Đá dở thì nhận đi cho rồi, còn bày đặt lý do lý trấu.
Việt chẳng thèm đôi co với tên đó làm gì tốn sức. Anh chạy về phần sân của mính. Tỷ số sau cú sút “thần sầu” của anh vẫn là không đều.
Phe bên kia lại có bóng. Họ đá cực giỏi, dâng lên tấn công dồn dập, liên tiếp hai ba lần uy hϊếp khung thành phe anh. Cũng may nhờ thủ môn đội anh chơi hay xuất thần, đều cản phá được hết khiến cho đối phương tỏ vẻ hậm hực, chán nản. Phe anh cũng đáp trả bằng một cú sút dội xà ngang của Hùng.
Đến lượt thủ môn của đội kia phát bóng lên. Một thằng tiền đạo đón bóng bằng ngực rất điệu nghệ. Cậu ta nghiêng người sang trái, châm chích nhẹ vào giữa trái bóng vượt qua Vinh. Sau đó cậu ta chuyền sang cho Trường. Đáng tiếc, ý đồ của cậu ta đã bị Việt bắt bài. Bóng còn cách Trường không đầy nửa mét thì Việt cắt ngang. Trường giận quá văng tục. Sau khi đoạt bóng ngay trước mũi Trường, anh lao nhanh về trước. Đình Hiếu cũng nhanh không kém, hắn chạy tới đứng chặn trước mặt anh.
Lần này Hiếu quyết không cho anh sổng xuống như lần trước. Hắn ta hạ thấp thân người, quét chân sang ngang chặn bước tiến của anh. Nghe một tiếng bộp nhỏ, chân hắn đá trúng ống quyển của anh. Chân Việt bấy lâu nay thường xuyên đá vào bao cát, thân cây nên trở nên rắn chắc, cứng cáp hơn trước nhiều. Đình Hiếu đau đớn đến nhăn mặt nhăn mày, chỉ là hắn vẫn không kêu la tiếng nào.
Việt ngầm vận chân khí, mượn trái bóng làm vật trung gian, huých mạnh vai và chân về trước, hất hắn ta ngã chổng kềnh. Đình Hiếu bật dậy gần như ngay lập tức, chỉ là vừa trở dậy thì mặt mày choáng váng do máu lên đầu không kịp nên lại ngã bịch xuống. Hắn ngẩng đầu lên định đứng dậy lần nữa để cản anh thì phát hiện vô ích vì anh đã ở tít đằng xa. Hắn tức tối, miệng lẩm bẩm chửi rủa.
Giống với lúc trước, không ai cản nổi, một mình anh đột phá về phía khung thánh đối phương. Thủ môn đối phương biết được điểm yếu của anh nên nhanh chóng áp sát. Quốc Việt vung chân phải. Anh chàng thủ môn cứ tưởng rắng bổn cũ soạn lại, thủ thế sẵn sàng đỡ bóng. Nào ngờ cú vung chân chỉ lá đòn gió, chân trái mới là thật sự. Chân trái Việt chạm nhẹ vào trái bóng. Bóng được tiếp thêm lực, chợt đổi hướng, lọt qua háng cậu thủ môn. Cậu ta ngớ người, anh chớp thời cơ chạy vọt lên, sút bóng bay vèo về phía cầu môn. Tỷ số là 1 - 0, đội của Đình Hiếu đã bị đưa ra hàng ghé khán giả. Thua trận, Trường hậm hực rời sân, không ngừng lầm bầm:
- Khốn thật, không ngớ hắn có chiêu độc như vậy.
Chính bản thân Việt cũng bất ngờ. Chiêu vừa rồi anh sử dụng là lấy từ một chiêu cước trong bài Ưng quyền của thầy Bách dãy cho anh lính nọ. Lần đầu tiên sử dụng, chính anh không tin mình có thể thành công.
Trận bóng giữa đội anh và đội kia kéo dài rất lâu những bốn mươi lăm phút, nên khi nó kết thúc thì cũng nghỉ luôn, không đá nữa. Anh đợi bọn kia rời đi gần hết rồi anh mới chạy tới lấy hai bộ tạ chân và quyển sách kia rồi mới chạy bộ về.
Về tới phòng, nhân lúc không có ai, anh vội vàng lôi ba lô ra và cất quyển sách vào tận đáy của ba lô. Anh cũng biết rằng, ăn cắp bí mật của người khác nhưng sự si võ đã lấn át lý tính trong đầu anh. Anh nghĩ rằng dẫu sao đây là bản sao chép, thầy vẫn có thể làm cái khác. Thầy sẽ không quan trọng hóa nó lên.
Đến tối...
Mai và mốt là hai ngày cuối tuần, anh định sẽ ở lại để tiếp tục xem thầy Bách dạy võ cho anh lính kia. Anh ham mê võ công quá, cứ chăm chăm vào học nó nên không thể phân biệt việc học lén võ công này là đúng hay sai nữa rồi.
Thấm thoát một ngày nữa lại trôi qua.
Ngày hôm sau (tức là thứ bảy), Quốc Việt mang theo quyển sách võ thuật có được ở trường quân sự chạy ra bờ sông. anh nóng lòng muốn xem bên trong nó ghi cái gì. Trước đó vì lo sợ bị thầy phát hiện nên không dám lấy ra đọc.
Anh thấy có những đường chỉ mảnh màu xanh lam chạy khắp nơi trong hình vẽ người đàn ông trên giấy mà ngạc nhiên nghĩ thầm: “Ái chà! Không ngờ có cả hướng dẫn phần vận kình nữa này, thảo nào nó được thầy xem trọng như vậy.”.
Anh cầm quyển sách lật tới lật lui mà vẫn không tìm thấy phần luyện khí nằm đâu cả, không có thì tập như thế nào đây. Nghĩ một hồi thì anh tự nhủ: “Kệ, bỏ qua nó, luyện quyền trước đã.” Và rồi mỗi buổi chiều, anh đều nấp sau cây xem lén hai thầy trò thầy Bách tập luyện, ghi nhớ hết mọi lời thầy chỉ dẫn cho anh lính, sau đó nhân những lúc không có ai, anh lại đem mấy điều nghe được đó ra tập theo, thế là trong thời gian một ngày rưỡi, anh đã hiểu được Ưng Quyền hai, ba phần.
Đến ngày chủ nhật, anh quyết định trở về phòng trọ. Anh cần mua thêm vài thứ thiết yếu, cả cái tạ để tập cũng cần nâng khối lượng, rồi công cụ hỗ trợ cho luyện võ cũng cần được mua thêm. Chúng đã gần hết rồi. Khi anh về đến phòng thì thấy cửa khóa kín bưng, vậy là Quang Bình không về phòng mà ở trên núi luôn rồi, còn ông anh Thành Nhân đi làm xuyên đêm. May sao anh có đem theo chìa khóa. Anh mở cửa vào phòng và cất kỹ quyển sách nọ vào cùng chỗ với quyển bí kíp Thuần Dương Công. Anh đã đọc đi đọc lại đến mức thuộc nó nằm lòng rồi nên không cần mỗi lần luyện tập là phải dở ra xem nữa. Cất đặt đồ đạc xong xuôi đâu đó rồi, anh lại trở ra đường mua những thứ đã định sẵn từ trước.
Anh đi lững thững trên đường. Tiếng ống pô nổ, tiếng còi kêu liên hồi cộng ầm ĩ với đám bụi bay mù và mùi khói xả từ các loại xe khiến anh có chút ngột ngạt. Anh đã nhập vào nhịp sống thành phố đã hai tháng tháng rồi nhưng đôi khi vẫn cảm thấy không quen, thậm chí là khó chịu.
- Cướp! Cướp! Ai bắt giùm tôi tên cướp với!
Anh đang đi bỗng nghe tiếng hét từ sau lưng vọng tới tiếng la hét của một cô gái. Anh quay lại thì thấy một tên thanh niên mũ trùm kín đầu, mặc áo màu xanh, hai tay ôm túi gì đấy đang chạy rất nhanh hướng về phía hắn, hẳn là cô gái đã bị tên này giật đồ. Giờ đang là buổi trưa, chả trách tên trộm cả gan ăn cướp giữa ban ngày.
Quốc Việt vốn đang buồn bực trong lòng thì nghe được âm thanh không mấy hay ho đó, không khỏi nhíu mày. Anh bèn đứng lại xem, lại thấy gã đó chạy hướng về phía mình. Gã rút ra một con dao găn sáng loáng, miệng văng tục hăm dọa:
- Mau tránh ra thằng nhóc con, nếu không muốn chết thì mau tránh ra.
Quốc Việt biết điều tránh sang một bên tỏ ý nhường đường. Tới khi gã đó chạy ngang qua anh, chợt anh giơ chân trái vào giữa hai chân gã ta khều một phát làm gã ngã sấp mặt xuống đất. Con dao và cái túi tuột khỏi tay, Quốc Việt nhanh chóng đá văng chúng ra hai nơi. Tên cướp chồm dậy ngay lập tức, quay lại tức giận vung tay đấm thẳng vào anh, đồng thời quát lớn:
- Thằng ranh con, mày dám chơi ông hả!
Quốc Việt né sang bên rồi trả lại má phải của gã một cú trời giáng. Gã đó loạng choạng lùi lại, khoé miệng đã chảy máu. Một chú răng tiền vệ đã ra đi không trở lại. Thời gian luyện tập vừa qua, võ công Việt tập luyện có sự tiến bộ rất khá, sức lực của cú đấm đã mạnh hơn trước nhiều. Tên cướp ăn phải đấm tóe đom đóm, tức tối quát lớn:
- M* mày, chết đi.
Gã nhắt con dao găm dưới đất lên đâm tới bụng Quốc Việt. Quốc Việt phản ứng rất nhanh tránh được. Gã kia chiếm được lợi thế, đâm liền mấy cái nữa, đáng tiếc anh đều né được.
- Dám múa dao hả.
Anh chụp lấy cổ tay cầm dao của tên cướp, sau đó đấm mạnh vào má trái của hắn cho cân. Hàm răng trên xuất hiện lỗ hổng mới. Nhân lúc đối phương vẫn còn choáng váng, anh đạp vào bụng hắn làm hắn ngã lăn quay ra. Hắn ta nằm ôm bụng quằn quại rêи ɾỉ. Anh cũng không đánh thêm nữa, chỉ nói:
- Thằng khốn! Dám dọa gϊếŧ tao, chết đi. Cái gì! Còn dám lườm tao hả! Muốn ăn đòn nữa phải không! Cút!
Gã ăn cướp gượng đứng dậy, hắn nhìn anh chằm chằm, tròng mắt đυ.c ngầu. Hắn gằn giọng:
- Thằng ch* chết, mày liệu hồn, chuyện này chưa xong đâu, tao sẽ nhớ ngày hôm nay.
Hết lời hắn dông thẳng, Quốc Việt nói vọng theo:
- Tao nhớ mặt kém lắm, đến lúc đấy mày nhớ quay lại nhắc tao.
Gã kia đã ở xa, miệng lẩm bẩm gì đấy anh không rõ lắm, nhưng chắc chắn chẳng tốt đẹp gì.
Anh cầm cái túi lên và hô lớn:
- Ai vừa bị cướp đồ lại nhận đây?
Anh hỏi mấy lần thì có tiếng cô gái đáp lại. Cô ấy hớt hơ hớt hải chạy tới nói:
- Chị là người vừa bị cướp đấy. Em cho chị xin lại.
Cô gái khoảng chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, hơi thở dồn dập vì mệt mỏi sau khi chạy một đoạn đường dài. Quốc Việt quan sát vẻ mặt của cô gái rồi hỏi:
- Đồ vừa bị cướp của chị trông như thế nào?
Anh đã giấu cái túi sau lưng. Cô gái dù bực bội nhưng cũng hiểu ý của anh là gì. Cô hít sâu một hơi lấy lại sức, rồi trả lời:
- Đó là cái túi màu hồng phấn, hiệu Gucci, bên trong có ví tiền, giấy tờ tuỳ thân, chìa khóa và một điện thoại di động Samsung Galaxy S4.
Việt thấy cô gái có thể miêu tả một cách chính xác cái túi và cả đồ bên trong nữa, xác định đây chính là chủ nhân thực sự, anh đưa túi ra:
- Của chị đây, chị thông cảm, em phải xác minh đúng chủ mới đưa.
Cô gái gật đầu:
- Không sao, chị hiểu mà.
- Chị kiểm tra xem có bị thiếu gì không?
- Ừ! Xem nào! Không thiếu gì cả em à. Cám ơn em nhiều lắm.
- Dạ không có gì, em đi đã.