- 🏠 Home
- Đô Thị
- Xuyên Không
- Thế Giới Này - Ta Là Chủ
- Chương 47: Món hời
Thế Giới Này - Ta Là Chủ
Chương 47: Món hời
Vừa nghe qua, Lý Đằng Phong hốt hoảng lui lại thêm vài bước, anh ta thầm cảm thấy mình thật xui xẻo và ngu ngốc tự nhiên khi không mò vào hang cọp. Một màn vừa rồi đã chứng tỏ Lý Đằng Phong không hề có một chút sức lực gì để phản kháng, bây giờ lại gặp đúng đầu sỏ thì càng dễ chết sớm.
- Ngươi đừng có sợ hãi giống như vậy nữa được không? Đồ chơi lúc nãy ta không phải cố ý làm ra để làm hại ngươi đâu.
Thân ảnh mờ ảo bất đắc dĩ giải thích.
- Không làm hại ta? Không nhờ ta tinh ý thì đã bỏ mạng ngay lúc nãy rồi, dám nói không cố ý!
Lý Đằng Phong trách móc.
- Thật sự những trò lúc nãy là ta để dành cho những kẻ khác, nếu lúc đó ngươi không tránh kịp thì ta đã giúp ngươi một tay rồi. Vốn dĩ ta muốn dựa vào trận pháp vừa rồi để thu thập linh hồn dùng để hồi phục lại sức mạnh cho mình. Tuy nhiên thứ đó là ta để dành cho những tên tu sĩ bình thường khác, đối với những người có thiên phú tốt như ngươi, ta làm sao nỡ xuống tay.
Thân ảnh mờ ảo cật lực giải thích, những lời y nói quả thật như vậy. Ngay từ đầu, khi Lý Đằng Phong bước chân vào không gian này, thân ảnh đó đã phát hiện ra điểm đặc biệt của anh ta rồi. Cho nên suốt cả quá trình sau đó đều do một tay thân ảnh mờ ảo kia sắp xếp, nếu không bây giờ Lý Đằng Phong làm gì còn đứng ở đây một cách bình an như thế.
Lý Đằng Phong vẫn như cũ, không nói không rằng luôn một mực nhìn chằm chằm vào thân ảnh mờ ảo của ông lão bằng một ánh mắt phán xét.
- Ngươi còn chưa chịu tin sao? Để ta nói hết ruột hết gan ra cho ngươi vậy. Con yêu thú ngoài kia chính là tọa kỵ của ta, chính ta đã ra lệnh cho nó không được làm hại ngươi. Còn pháp bảo bản mệnh mà ngươi muốn tìm chính là pháp bảo bản mệnh của ta. Có phải ngươi đang tự hỏi sao ta lại mang bảo bối của mình tặng cho ngươi phải không?
Lão giả không chờ Lý Đằng Phong hồi đáp mà tiếp tục nói.
- Ta làm như vậy là vì thứ nhất đại nạn của ta cũng đã gần đến, không còn nhiều thời gian để sống. Thứ hai, ta chết đi cũng được chẳng sao nhưng ta không muốn pháp bảo bản mệnh của mình cũng chết lặng trong không gian này. Ta muốn nó phải nổi danh thiên hạ giống như khi ta vẫn còn tại thế. Cho nên ta phải tìm cách để trao nó lại cho hậu thế, trùng hợp ngươi là người có thiên phú rất cao, vô cùng thích hợp để tiếp nhận pháp bảo của ta.
Nói xong, lão giả đứng trông chờ thái độ của Lý Đằng Phong, lão chưa thấy trường hợp nào mà đi truyền thừa bảo vật lại phải đi năn nỉ người nhận như thế này.
- Theo ta thấy mọi việc không đơn giản như thế này đâu, đúng không ông bác?
Lý Đằng Phong nhíu mài hỏi, tuy nhiên anh ta không phải cần hỏi cũng biết được vấn đề trong đây rồi. Phàm trên đời này đâu ai cho không ai thứ gì, đạo lý đó Lý Đằng Phong luôn nằm lòng, anh ta dự đoán sẽ có ít nhất một điều kiện kèm theo.
- Tiểu tử, ngươi còn nhỏ tuổi mà lõi đời không kém cạnh gì mấy lão làng hết. Đúng vậy, ta còn có một điều kiện kèm theo. Chỉ cần ngươi đồng ý giúp ta việc này, ta không chỉ tặng cho ngươi pháp bảo mà còn dùng toàn bộ chút ít sức lực còn lại hỗ trợ ngươi để nó chấp nhận nhận chủ.
- Việc mà ta muốn ngươi giúp chính là nhận nuôi một con yêu thú mà mấy trăm năm trước ta đã nhặt được. Ngươi đừng vội hoảng hốt, tuy con yêu thú đó đã mấy trăm tuổi nhưng nó vẫn giống như một con thú non, nói cách khác bây giờ nó giống như một đứa trẻ sơ sinh không hơn không kém. Theo ta được biết linh hồn bản nguyên của nó đã bị phong ấn, cần phải có năng lượng hỗn độn cung cấp liên tục mỗi ngày trong vòng bốn mươi chín năm mới mong hồi phục như bình thường. Nếu ta đoán không sai, ngươi đang mang trong mình nguồn năng lượng hỗn độn thuộc một trong những loại tinh khiết nhất.
- Việc ngươi cần làm là cho con yêu thú hấp thụ hỗn độn năng lượng, cách tốt nhất là cho nó phục dụng máu của ngươi. Ngươi cứ yên tâm, theo cảm quan của ta con yêu thú đó sẽ có thành tựu rất lớn về sau, nhất định sẽ hỗ trợ tốt cho ngươi trong quãng đường sắp tới. Vì thế đừng sợ nuôi nó tốn công vô ích.
Lão giả mờ ảo miệng nói không ngớt, những điều kiện của y nêu ra khiến người nghe phải phát thèm đến chảy nước dãi.
- Làm sao ta biết những lời đó là thật? Với lại làm sao ông bác biết ta có mang năng lượng hỗn độn?
Lý Đằng Phong ôn hòa hơn nói ra, tiếp xúc với thân ảnh mờ ảo một lúc lâu anh ta cũng hiểu đôi phần về con người này. Nếu lão giả muốn hại Lý Đằng Phong, y đã hại từ lâu rồi sẽ không dài dòng giải thích đến tận bây giờ.
- Cho dù nó không thật đi thì ngươi cũng đâu hề lỗ lã cái gì đâu, ngươi đã lấy được pháp bảo bản mệnh của ta rồi còn không cảm thấy đủ sao. Còn ta biết ngươi có năng lượng hỗn độn là vì xuất thân của ta có chút đặc biệt nên chuyện đó không hề gây khó dễ được cho ta.
Thân ảnh mờ ảo cười cười trả lời.
Lý Đằng Phong ngẫm nghĩ lại thấy cũng đúng, đường nào mình cũng có lợi không hề có hại, anh ta quyết định đồng ý xem như thế nào.
- Ta chấp nhận lời đề nghị của ông bác. Nhưng ông bác cần cho ta xem pháp bảo trước.
Đã vào tận đây, Lý Đằng Phong không thể để mình tay không đi về được, một cơ hội ngàn năm hiếm gặp như thế này anh ta không thể bỏ lỡ được. Bây giờ, Lý Đằng Phong cũng không sợ lão giả trước mặt mình là đồ lừa gạt, bởi vì gạt anh ta cũng có lợi gì đâu. Còn về vấn đề an nguy của bản thân, Lý Đằng Phong cảm thấy không phù hợp để nhắc tới, bởi vì đối phương mạnh mẽ như thế có đề phòng cũng chẳng làm đươc gì.
- Đi theo ta lên tầng trên!
Thân ảnh mờ ảo tươi cười nói ra rồi không nhanh không chậm lướt lên cầu thang. Lý Đằng Phong cũng không chậm trễ nhấc bước chân đi theo sau.
Đi được phân nửa đoạn cầu thang, Lý Đằng Phong đã cảm nhận được nguồn năng lượng cổ đại đang len lỏi trong không gian. Loại năng lượng này khiến người ta cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, vô cùng yếu ờt khi đứng trước nó.
Khi đã đặt chân lên tầng trên, đôi mắt Lý Đằng Phong lập tức bị thu hút bởi một vật đang treo lơ lửng giửa căn phòng. Vật đó đang không ngừng phát ra ánh sáng nhẹ cùng với sự phóng thích của một loại trường năng lượng hoang sơ làm cho không gian xung quanh vật đó giống như đang bị dập dờn.
Nhìn kỹ, Lý Đằng Phong liền nhận ra đó là một cây trường thương dài hai thước, cán thương màu đen xen lẫn vài đường rãnh màu tím như tơ nhện nhìn rất chắc chắn, mũi thương màu trắng bạc sáng óng ánh, sắc bén vô cùng. Chưa lại gần nhưng Lý Đằng Phong đã cảm giác được khí tức sát phạt vô cùng lăng lệ tỏa ra từ cây thương, anh ta phỏng đoán đã có rất nhiều mạng sống bị kết liễu dưới mũi thương này.
Tuy chưa có kinh nghiệm trong việc thẩm định pháp bảo nhưng trực giác Lý Đằng Phong cho anh ta biết rằng cây thương phía trước kia là thứ bảo bối vạn năm khó cầu. Cho nên Lý Đằng Phong không được cho phép mình bỏ lỡ món bảo bối quý giá này, dù có làm sao anh ta cũng phải sở hữu được nó.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Xuyên Không
- Thế Giới Này - Ta Là Chủ
- Chương 47: Món hời