Chương 1: Xuyên không

Giữa đêm trời mưa như xối xả bên trong nghĩa trang có một người đàn ông trung niên đeo mặt nạ hồ ly đang cầm chiếc ô đen và một người phụ nữ đầu tóc bù xù miệng bị khâu lại với vẻ mặt sợ hãi đang bị trói trước một bia mộ khắc tên Tô Văn Hữu người phụ nữ đang cố gắng giãy giụa người đàn ông trung nhiên nhìn thoáng qua rồi dẫm một chân lên ngực người phụ nữ miệng kẽ nói: "Lúc còn sống chú ấy yêu cô nhất mà cô nỡ lòng nào đẩy chú ấy vào nhà thương điên."

Người phụ nữ nước mắt trào ra môi cử động muốn nói j đó những miệng bị khâu lại chỉ có có thể phát ra những tiếng ú ớ.

Lúc này có một người đàn ông vạm vỡ vác theo một cậu thanh niên bị trói,miệng bị khâu bước đến người đàn ông đặt cậu thanh niên xuống bên cạnh người phụ nữ rồi lấy một cây rìu đưa cho người trung niên cầm ô sau đó quay người bỏ đi.

Người trung niên nhẹ nhàng nói: "Nếu các người đã yêu nhau như vậy thì cùng nhau làm vật cúng của chú đi."

Nói dứt câu người trung niên bỏ ô xuông mặc cho mưa rơi vào người mà nắm lấy tóc người phụ nữ và bổ mạnh vào cổ cô ta, rìu bổ xuống máu bắn tung tóe người phụ nữ đau quá hét lên đến nỗi miệng bị khâu lại cũng rách toạc ra.

Từng lần bổ xuống tiếng người phụ nữ nhỏ dần sau đó thì đầu đứt lìa khỏi cổ,người đàn ông trung niên nhìn qua phía chàng trai trẻ rồi lại tiếp tục nắm lấy đầu cậu trai trẻ, cậu ta có gắng giãy dụa như nào cũng không thể thay đổi tình cảnh của mình.

Mấy phút sau trên chỗ đặt đồ cúng của bia mộ đã có hai chiếc đầu người mắt mở trừng liên tục rỉ máu đang được đặt ở trên đó.

"Chú à chú là người cuối cùng rồi hi vọng chú và mọi người yên nghỉ tốt nhé."

Đúng lúc này một dọng nói của phụ nữ cất lên: "Trần Vũ Văn anh đã bị bao vây mau bỏ vũ khí xuống lấy tay ôm lấy đầu và ngồi xổm xuống."

Người Đàn ông trung niên nhìn qua chỗ phát ra tiếng nói thì hắn thấy một cô cảnh sát ướt như chuột lột đang chĩa súng về phía mình và đứng cạnh hai anh cảnh sát trẻ tuổi trong đó có một cậu cảnh sát trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang có cầm một thanh kantana.

Hắn thấy thế thì cười bảo: "Mặc dù tôi không biết tại sao các người biết tên thật của tôi nhưng chỉ dựa vào ba người các cô cậu mà đòi bắt tôi sao."

Cô cảnh sát nghe vậy thì nhẹ nhàng nói: "Tôi biết trong quá khứ cậu đã chịu nhiều tổn thương nhưng không có nghĩa là cậu được phép gϊếŧ người bừa bãi, nếu bây giờ cậu đầu hàng và nhận tội sẽ được pháp luật khoan hồng."

"Khoan hồng? Các người đang kể chuyện cười sao kẻ xấu gϊếŧ người thì sống tự do tự tại còn tôi trả thù cho người thân mình thì bị phạt."

Nói xong hắn bỏ chiếc mặt nạ xuống có thể thấy khuôn mặt hắn ưa nhìn không phải quá đẹp, trên mắt có quần thâm có vẻ là lâu ngày không được ngủ ngon.

"Tôi sẽ không đầu hàng tại vì tôi không cảm thấy mình sai ở đâu cả nếu các người có bản lĩnh thì hay đến lấy cái mạng này thử đi."

Nói dứt câu hắn lấy rìu rạch tay và đổ máu vào miệng mình chỉ thấy trong thoáng chốc mắt hắn từ màu đen chuyển qua màu đỏ.

Khi mấy người cảnh sát thấy chuyện này thì cũng hiểu là Trần Vũ Văn hắn tính liều mạng quyết không đầu hàng, cô cảnh sát khí thấy ý định liều mạng của hắn thì không chút do dự nổ liên tiếp hai phát súng nhắm vào đùi hắn nhưng ngoài dự đoán của mọi người là ở cự ly khá gần như thế mà hắn vẫn dễ dàng né được.

Một tiếng kim loại chạm vào nhau vang lên chỉ thấy cây rìu của hắn đang bổ xuống đầu cô cảnh sát thì bị một lưỡi kiếm chặn lại,hắn nhanh chóng lùi lại rồi có chút nghi ngờ nói: "Dạ quỷ ?."

Người thanh niên nghề thấy hắn nói vậy thì mỉm cười đáp: " Không hổ là người nuôi nấng tôi mới nhìn là đã biết tôi là ai. "

"Thật không ngờ năm đó cậu bị tôi bắn liên tiếp bảy phát mà vẫn không chết nha."

"Mạng tôi còn dai lắm lão quái vật như ông còn chưa chết sao tôi lại chết dễ thế được."

Khôn ngạc nhiên quá lâu hắn lại tiếp tục lao đến trong nháy mắt hắn đã xuất hiện trước mặt dạ quỷ và cô cảnh sát tốc độ nhanh tới kinh người khi cây rìu chuẩn bị bổ xuống thì có một tiếng súng bắn tỉa từ ngọn đồi phía xa vang lên hắn bị một viên đạn xuyên qua vai trái, không cho hắn cơ hội phản ứng một tia sáng loé lên cánh tay phải cũng là tay cầm rìu bị chặt đứt.

Hắn lùi lại rồi nở một nụ cười tự diễu nói: "Thật không ngờ cả ưng nhãn cũng còn sống, vậy mà tôi lại chết trong tay những đứa trẻ mà mình nuôi nấng."

Dạ quỷ nghe vậy có chút trầm mặc có chút do dự nhưng vẫn đáp lại: "Năm đó chỉ vì chúng tôi biết bí mật ông là chủ của cực dạ mà ông nhẫn tâm gϊếŧ chúng tôi giờ cũng nên trả lại rồi, nếu ông ngoan ngoãn thì tôi sẽ không gϊếŧ ông còn không."

Chưa đợi dạ quỷ nói hết câu Trần Vũ Văn hắn đã cắn lưỡi tự sát trước khi hoàn toàn chết hắn nói: "Tự tay gϊếŧ người mình yêu quý rất đau khổ nên ta thà tự kết liễu mình còn hơn."

Lúc này ý thức hắn mơ hồ không lâu sau thì mắt có lại tiêu cự thì hắn thấy mình đang ngồi trên ghế sofa, cơ thể nồng mặc mùi rượu đầu đau như búa bổ. Bây giờ hắn nhìn mọi thứ thật mơ hồ,cho dù cố nhúc nhích như nào thân thể cũng không duy chuyển.

Tình trạng này kéo dài mười phút lúc này cơ thể hắn có chút phản,hắn nhìn mọi thứ có chút quay cuồng mà đã rõ hơi hồi nãy. Hắn lảo đảo đi vào nhà bếp lấy một con dao gọt trái cây sau đó lại lảo đảo đi vào nhà tắm hắn xả nước lạnh vào bồn tắm sau đó thì không chút do dự mà ngồi vào.

Đúng lúc này một cơn buồn nôn cuộn từ dưới bụng nhanh chóng lan tới bên miệng hắn ngay lập tức ói thẳng ra sàn phòng tắm thân thể hắn lúc này đã tốt lên trông thấy sau khi nôn. Cảm thấy cơ thể mình đã tốt lên hắn lấy con dao gọt trái cây cắt vào lòng bàn tay mình rồi đưa lên miệng hắn tham lam uống từng ngụm máu của chính bản thân mình. Từ lúc bố mẹ chết hắn bị mắc một số vấn đề về tâm lý mà hắn biết điều đó hắn đã cố chữa nhưng vẫn không từ bỏ được tình trạng uống máu của bản thân mình,đối với hắn máu của mình như một loại chất kí©h thí©ɧ càng cố buông bỏ càng không bỏ được.