Chương 19: Nghe thấy rồi

Đến bãi đỗ xe tầng hầm, bác tài Jeon sau khi chui vào xe Kim Taehyung, bắt đầu nghiên cứu xe anh: "Trong xe anh có camera hành trình không? Anh giấu ở đâu vây? Có phải sau gương chiếu hậu không..... Ồ, thấy camera rồi... vậy tôi yên tâm rồi."

Kim Taehyung ngoảnh đầu nhìn cậu.

"Ồ, anh đừng nghĩ nhiều, tôi phải xem xét xe anh trước vì sợ phóng viên chụp trộm được, đến lúc đó ầm ĩ trên mạng, đám fan mất não của anh lại mắng tôi..." Nhận ra ánh mắt của anh, Jeon JungKook bèn giải thích.

Cậu vừa nói vừa tìm nút khởi động xe: "Dù gì tôi cũng là người miệng quạ, không thể tự vả mặt mình được, nếu bị chụp trộm, video trong camera hành trình của xe anh có thể giúp tôi chứng minh sự trong sạch, nói cho cả thế giới biết, tôi chỉ tốt bụng đưa anh về nhà thôi."

Kim Taehyung khẽ "ồ" một tiếng, quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

Thấy anh bơ mình, Jeon JungKook bĩu môi, tiếp tục khởi động xe như chưa có chuyện gì.

Năm phút sau, xe vẫn đúng im tại chỗ, không hề xê dịch.

Kim Taehyung nhận ra, bèn ngoảnh đầu nhìn Jeon JungKook.

Đối diện với ánh mắt của anh, nét mặt cậu cứng ngắc, sau đó quay mặt đi, đánh một cú vào gáy anh, ngang ngạnh hỏi: "Nút khởi động xe ở đâu?".

Kim Taehyung "chậc" một tiếng.

Jeon JungKook vốn đang chột dạ, nghe tiếng "chậc" của anh, sống lưng cậu thoáng chốc cứng đờ: "Kiểu xe của anh, tôi rất hiếm gặp."

Kim Taehyung nhìn hàng loạt chiếc xe cùng kiểu nhưng khác màu chếch phía trước, không vạch trần Jeon JungKook, giơ tay giúp cậu khởi động xe.

Để cứu vãn thanh danh của mình, Jeon JungKook giẫm chân ga, không biết do căng thẳng hay bị làm sao, cậu giẫm hơi mạnh, chiếc xe phóng vọt lên, suýt nữa đâm phải chiếc xe vô tội đỗ đằng trước.

Jeon JungKook mất mặt chỉ muốn chui luôn vào gầm xe cho rồi, cậu nhìn thẳng phía trước. Làm lơ Kim Taehyung ngồi bên cạnh, lùi xe về phía sau một chút, sau đó chầm chậm ấn ga ra khỏi bãi đỗ xe.

Xe chạy chưa được hai mươi mét, Kim Taehyung ngồi ở ghế phó lái bỗng nhiên lạnh nhạt lên tiếng: "Jeon JungKook bước đầu tiên khi lái xe là gì?"

Jeon JungKook: "Mở cửa ghế lái chứ sao."

Kim Taehyung: "..."

Jeon JungKook liên tiếp bị bẽ bàng, không cam tâm muốn vớt vát lại tôn nghiêm đáng thương của mình, bởi vậy lại hùng hồn nói tiếp: "Chẳng lẽ tôi nói sai à? Không mở cửa sao lên được xe, không lên được xe sao lái được xe?"

Kim Taehyung cạn lời không buồn đôi co lại, anh giơ luôn tay lên, gõ vào chốt dây an toàn cậu chưa cài, cắt tràng lảm nhảm của cậu: "Thắt dây an toàn."

Jeon JungKook bị "quê độ" không dám nói gì nữa, lặng lẽ ngồi thẳng lưng, giữ tư thế kiêu ngạo như con thiên nga trắng, lặng lẽ kéo dây an toàn, lặng lẽ nắm chặt vô lăng bằng hai tay, sau đó lặng lẽ ấn ga, lặng lẽ nhìn thẳng về phía trước, lái xe không khác gì tay mo, chạy theo địa chỉ mà Kim Taehyung nói, trên đường đại lộ không một bóng người, xe chỉ chạy với tốc độ rùa bò chưa đến ba mươi lăm cây số trên giờ. Kim Taehyung không buồn quan tâm chiếc xe tích hợp nhiều tính năng cao của mình bị lái không khác gì xe máy điện sắp báo hỏng, có lẽ do uống nhiều nên anh hơi buồn ngủ, liền dựa người vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Jeon JungKook chỉ mong Kim Taehyung coi cậu như người vô hình, bởi vậy vô cùng hài lòng với bầu không khí yên lặng trong xe.

Đi được nửa chừng, điện thoại của Jeon JungKook kêu "ting ting" mấy tiếng.

Đúng lúc đằng trước là đèn đỏ, cậu giẫm phanh, chờ xe dừng lại hẳn mới thoát khỏi ứng dụng chỉ đường nhìn tin nhắn. Là Ji Yoo trả lời tin nhắn một tiếng trước của cậu. "JungKook, bây giờ em về nhà chưa?"

"JungKook?"

"Em trả lời tin nhắn chị nhé... JungKook."

Có lẽ không chờ được tin nhắn của cậu, Ji Yoo liền gọi điện đến. Jeon JungKook vội vàng từ chối cuộc gọi, ấn bàn phím trả lời: "Em vẫn ổn, chị yên tâm."

Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, Jeon JungKook một tay cầm vô lăng đạp chân ga, tay kia định mở ứng dụng chỉ đường trên màn hình lên.

Vì phải nhìn đường phía trước nên cậu bấm bừa, cứ tưởng mình đã mở chỉ đường ra, nào ngờ, giây tiếp theo, điện thoại của cậu tự động phát đoạn ghi âm: "Dù sao trong bảy tháng cặp kè với Kim Taehyung, chuyện gì cần làm tôi cũng đã làm, bảy tháng... cũng đủ để ông đây ngủ với tên chó ấy đến phát chán rồi!"

Jeon JungKook giật mình suýt nữa ném điện thoại ra ngoài xe.

Cậu nín thở, chờ mười mấy giây sau, thấy người ngồi kế bên vẫn im lặng, cậu mới bạo gan quay sang nhìn.

Kim Taehyung nhắm mắt, hơi thở đều đều, có vẻ ngủ say rồi.

Jeon JungKook thở phào, hoảng hồn vừa mở chỉ đường vừa lẩm bẩm: "May mà ngủ rồi, không nghe thấy... nếu nghe thấy chắc chỗ này thành chiến trường đẫm máu mất..."

"Nghe thấy rồi." Giọng nói của Kim Taehyung mang theo sự mệt mỏi, thình lình cất lên từ ghế ngồi bên cạnh cậu.