Chương 1: Ác Mộng (1)

Editor: YingHayĐiLinhTinh

Buổi chiều.

Đó là một ngày nghỉ, tôi đang ngồi trên sô pha ở phòng khách nhàm chán xem TV, trên TV đang phát tin tức.

“Một xác chết loã thể được tìm thấy ở công trường. Xác chết bị lột da. Bước đầu xác định người chết là phụ nữ, danh tính nạn nhân vẫn đang được xác minh.”

“Công ty Bright tuyên bố sẽ hợp tác với hãng hàng không Mỹ SpaceX để cùng phát triển kế hoạch di cư lên sao Hoả.”

“Các nhà khoa học đã phát hiện một loài ký sinh trùng mới trong cá hồi. Loài ký sinh trùng này là một loại giun tròn có cơ thể trong suốt…”

Có lẽ nội dung TV làm tôi thấy không thú vị, cơn buồn ngủ bất chợt bắt đầu thấm vào não, tôi vô thức nhắm mắt lại.

Tôi đang ở trung tâm của một con phố, khung cảnh giống như ban ngày nhưng màu sắc có hơi tối.

Con đường quen thuộc, nhà hàng, chung cư, đây là con đường tôi thường đi qua khi đi học. Có chút khác biệt là con đường trước kia nhộn nhịp giờ lại rất yên tĩnh, không có bóng người và xe cộ qua lại.

“Sao tôi lại ở đây?” Tôi kiểm tra quần áo, tôi lại đang mặc đồng phục học sinh.

Tôi nhất thời mờ mịt, bắt đầu tập trung tinh thần lục lại kí ức của mình, tôi dần dần nhận ra mình đang ở trong một giấc mơ. Bởi vì tôi nhớ rõ vừa rồi tôi đang xem TV, sau đó vô ý ngủ quên trên ghế sô pha, mở mắt ra thấy mình ở nơi này.

Tôi nghe nói loại giấc mơ này gọi là giấc mơ sáng suốt, trong giấc mơ tôi có thể giữ lại ý thức và ký ức hiện thực, hình như đây là lần đầu tiên tôi có giấc mơ như vậy.

“Đây thực sự là mơ sao? Thật thần kỳ.” Tôi thử vỗ nhẹ vào cánh tay mình, tôi còn cảm thấy hơi đau, giấc mơ này quá chân thực.

Tôi dường như cảm thấy hơi phấn khích, dù sao có người đã chia sẻ ở trên mạng rằng nhiều điều kỳ diệu có thể xảy ra trong giấc mơ sáng suốt. Ví dụ như điều khiển bản thân bay trên không trung, dự đoán tương lai, trải nghiệm một cuộc sống khác…

Có lẽ tôi có thể trải nghiệm một số điều thú vị trong giấc mơ này, một suy nghĩ chợt loé lên, tôi nghĩ đến một số chuyện thú vị và bắt đầu nhảy thật mạnh để xem liệu mình có thể bay lên trời không. Tuy nhiên thế giới này vẫn tồn tại trọng lực, tôi nhảy lên nhảy xuống mấy lần nhưng đều không bay lên được, thậm chí tôi có thể cảm thấy hai chân mỏi rã rời.

Cũng may đây là mơ, nếu không chắc chắn bị xem là người điên. Không thể bay được, tôi quyết định lamg thang khắp con phố để tìm sự khác biệt so với thực tế.

Nhìn kỹ xung quanh, các cửa hàng và kiến trúc trên phố hầu như giống hệt trong thực tế, nhưng phần lớn các cửa hàng đều đóng cửa và cửa sổ của căn nhà cũng không mở.

Tôi đến trạm xe nơi tôi thường đứng chờ xe buýt để đến trường, tôi phát hiện ngay cả số xe buýt trên bảng hiệu cũng không thay đổi. Tôi tự hỏi liệu mình có phải đang mơ không nên tôi chuyển sự chú ý sang một quán trà sữa, quán trà sữa này là một trong số ít quán còn mở cửa, tôi quyết định vào trong xem thử.

Trên thực tế, quán trà sữa này rất nổi tiếng với sinh viên. Thỉnh thoảng sau giờ học, tôi cũng ghé vào gọi đồ uống rồi ngồi trong quán nghe nhạc, đọc sách. Nếu không phải sợ béo, tôi chắc chắc sẽ đến thường xuyên.

Đến gần mới thấy quán trà sữa này không khác gì hiện thực cả về thương hiệu lẫn thiết kế.

“Chào mừng quý khách!” Vừa bước vào trong quán, một nhân viên đã cúi đầu chào tôi. Đó là một người phụ nữ tóc ngắn. Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy người đầu tiên trong giấc mơ này, cô ta mặc bộ đồng phục màu đỏ tươi, khuôn mặt tươi cười nhìn tôi.

Nhưng tôi thực sự bị cô ta doạ sợ, trước hết cô nhân viên này không giống trong hiện thực, ngay cả đồng phục cũng khác và vẻ ngoài của cô ta mang lại cảm giác kỳ lạ khó mà diễn tả được.

Cô ta luôn cười toe toét với tôi nhưng nụ cười cứng ngắc, cơ trên mặt căng cứng, mà khuôn mặt của cô ta lại rất nhợt nhạt, còn cả hàm răng ố vàng vì hút thuốc.

Một điều kỳ lạ nữa là dòng chữ trên thực đơn được viết bằng loại chữ ngoằn nghèo như trên các lá bùa mà tôi thực sự không thể hiểu được.

Nữ nhân viên bán hàng cứ nhìn chằm chằm tôi khiến tôi cảm thấy rất mất tự nhiên, không muốn nhìn thẳng cô ta, sau khi lễ phép gật đầu, tôi đi loanh quanh một lúc. Thiết kế của cửa hàng không thay đổi, tôi lén nhìn cô nhân viên một lần nữa, tầm mắt của cô ta vẫn không rời khỏi tôi.

“Cô có thể đừng nhìn tôi nữa được không!” Tôi bất mãn mắng thầm trong lòng.

“Cô gái, cô có muốn dùng gì không?” Nữ nhân viên đột nhiên hỏi tôi, âm thanh cao vυ"t the thé.

“Muốn dùng cái gì…Đúng rồi!” Tôi suy nghĩ một hồi, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ. Tôi rất tò mò, quán trà sữa trong giấc mơ sẽ bán những loại đồ uống gì, có thể thử hương vị gì (nếu có) và có cần trả tiền không?

Sự tò mò làm tôi đi đến trước mặt nhân viên bán hàng, người vẫn luôm giữ nụ cười cứng ngắc đó.

“Xin chào, tôi muốn một ly trà sữa trân châu.”

“Xin lỗi, không có.” Người phục vụ lắc đầu, động tác cũng cứng ngắc.

Thật thú vị, quán trà sữa không bán trà sữa trân châu.

“Vậy ở đây có đồ uống gì ngon, cô có thể cho tôi lời khuyên được không?” Tôi lại hỏi.

“Được chứ, máu người béo ngậy, nước óc ngọt ngào, tuỷ thơm, bạch huyết đông lạnh… đều là đồ uống được khách hàng yêu thích.”

Khi cô ta giới thiệu xong những thứ được gọi là “đồ uống” này, tôi đơ ra như tượng. Trong nhất thời không biết phản ứng thế nào, còn cô ta vẫn như cũ lộ ra hàm răng vàng óng ngay ngắn.

Cái quái gì vậy?! Tôi thực sự bị cô ta hù doạ, mặc dù trong thực tế các quán trà sữa thường đặt cho đồ uống của mình những cái tên kỳ quặc nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy cái tên lạ lùng như vậy.

Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng, tôi không còn tâm trạng nào ở đây nữa, tôi nên ra ngoài càng sớm càng tốt. Tôi vội vã đi ra cửa, một người phụ nữ tóc dài đeo khăn choàng đột nhiên tiến lại gần, tôi gần như hét lên vì bị cô ta doạ sợ.