Chương 7

Thế giới này đã phát triển công nghệ túi không gian, Du Miểu nhân cơ hội chuẩn bị đồ đạc để bỏ trốn, cậu nhét đầy túi vàng bạc, châu báu và cả đồ ăn.

Nhiệm vụ đang giục giã, cậu phải nhanh chóng hoàn thành và rời khỏi thế giới dị thường này.

Cậu phải trốn thoát.

Cung điện rộng lớn như vậy, Du Miểu không phải là không nghĩ đến việc tìm bốn người trong cung rồi bắt đầu đại nghiệp xỏ khuyên, nhưng chỉ cần cậu triệu tập mọi người đến, bày tỏ ý định này...

Phương Trai sẽ lộ ra vẻ mặt uất ức, lao đến điên cuồng cắn xé, chém gϊếŧ, những người đó chắc chắn sẽ chết.

Vẻ mặt không cam lòng và si mê của những người chết đã khiến cậu gặp ác mộng mấy ngày liền.

Khi số lượng đẳng cấp cao quý còn nhiều, mỗi mệnh lệnh họ đưa ra đều trở thành luật lệ. Tất cả đẳng cấp cao quý đều là chủ nhân, thú vui bí mật giữa các chủ nhân là chơi trò áp bức tiện dân, bồi dưỡng nô ɭệ.

Một người thuộc đẳng cấp cao quý nói: "Tiện dân gặp ta phải quỳ xuống."

Một người khác thuộc đẳng cấp cao quý tiếp lời: "Phải giống như con chó."

Vì vậy, luật lệ trở thành tiện dân gặp chủ nhân đều phải quỳ xuống như chó.

Hãy thử nghĩ về thời đại xa xưa, không có các phương tiện giải trí, thú vui của con người là tìm kiếm từ chính con người.

Còn thú vui của đẳng cấp cao quý là tìm kiếm từ tiện dân.

Một kẻ tàn ác thuộc đẳng cấp cao quý gào lên, gϊếŧ kẻ thù của ngươi rồi đến bên cạnh ta làm con chó trung thành nhất!

Ta sẽ được tái sinh từ trong bụng ngươi!

Hắn ra lệnh cho người ta chế tạo những chiếc khuyên tròn tinh xảo và lộng lẫy, xỏ vào mũi, môi, tai và "chỗ đó" của con chó đẫm máu của hắn.

Nói rằng --

Thật là một con chó ngoan.

Nhưng làm sao con người có thể làm chó được?

Lại còn là kiểu chó liếʍ cấp vũ trụ nữa chứ.

Du Miểu đang tính toán xem làm thế nào để đuổi Phương Trai, kẻ ngày đêm canh giữ bên giường cậu và thường xuyên có những hành động nhỏ nhặt...

Cậu đã chuẩn bị sẵn đường thoát, dưới sự thăm dò của hệ thống, cậu phát hiện ra cung điện này có đường hầm thoát hiểm dưới lòng đất, vị trí của cơ quan nằm ngay trong căn phòng này, cậu đã biết từ ba ngày trước nên đã chuyển đến đây ở.

Nhưng mà...

Hức, cậu không dám nói chuyện với Phương Trai.

Trong cung điện nguy nga tráng lệ rộng bằng sân bóng rổ này, Du Miểu ngồi trên ghế, giả vờ đọc sách, không gian yên bình tĩnh lặng. Nhưng cậu biết rằng cậu không đọc được chữ nào cả.

Phương Trai đang nằm dưới chân cậu.

Từ góc độ của cậu, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen mượt mà sau đầu Phương Trai, không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt hắn.

Phải làm sao bây giờ?

Du Miểu mím môi, đá mắt tràn đầy vẻ khó xử. Mở miệng, cậu thử lắp bắp nói: "Phương Trai."

Phương Trai phản ứng rất nhanh.

"Có." Hắn cung kính cọ đầu vào mũi chân chủ nhân.

Mặt dây chuyền trên khuyên tai va chạm vào nhau tạo ra tiếng động khe khẽ.

Vàng rực rỡ như ánh mặt trời đã định nghĩa con người thành chó, thành nô ɭệ.

"Ngươi đến phòng ngủ cũ của ta tìm cho ta một món đồ trang sức, chiếc vương miện mà ta đã đội trong lễ trưởng thành."

Khi nói dối, Du Miểu luôn rất luống cuống, sợ người khác nghi ngờ, vì vậy cậu hơi ngẩng đầu lên, giả vờ kiêu ngạo.

Phương Trai ngẩng đầu nhìn cậu, chạm vào ánh mắt của Du Miểu.

Đôi mắt của thiếu niên vừa trưởng thành đen láy và trong veo, mái tóc đen mềm mại càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cậu. Cậu không đeo nhiều phụ kiện, chỉ có một chiếc vương miện tinh xảo trên đầu.

Nốt ruồi son đỏ may mắn và thiêng liêng giữa hai lông mày.

Thứ mà mỗi người thuộc đẳng cấp cao quý đều có từ khi sinh ra.