Chương 4

Đây là bước mà tất cả những kẻ tiện dân khao khát đẳng cấp cao quý đều phải trải qua.

Chiến trường của thế giới này, chẳng qua chỉ là cuộc tàn sát để cầu xin được đẳng cấp cao quý sủng ái.

Người được chọn không chỉ có năng lực xuất chúng mà còn phải là người khao khát Du Miểu tột độ.

Họ là tín đồ cuồng nhiệt của Đấng Sáng Tạo, là đẳng cấp cao quý duy nhất trên thế giới, là chủ nhân hoàn hảo bậc nhất. Mỗi giây phút chém gϊếŧ trên chiến trường đều là để đến trước mặt thần minh bày tỏ lòng trung thành và ái mộ của mình.

Ba người đàn ông dù thở hổn hển, mặt đỏ bừng, run rẩy nhưng tay cầm đao vẫn vững vàng, bình tĩnh.

Chỉ có kẻ chiến thắng mới được quỳ gối dưới chân Đấng Sáng Tạo, hầu hạ cho đến khi ngài mở mắt.

Thời gian trôi qua từ tối đến sáng.

Những tấm rèm cửa dày và sang trọng vẫn che kín cửa sổ, nếu không ánh sáng sẽ làm kinh động đến Đấng Sáng Tạo đang say giấc nồng.

Du Miểu đang mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Cậu đang ngâm mình trong hồ nước nóng, toàn thân thư giãn, như будто mọi phiền muộn đều được gột rửa sạch sẽ.

Giữa sự thoải mái tột độ, một dòng điện chạy dọc sống lưng cậu.

Cậu nghĩ thầm: Chết rồi, mơ thấy nước thế này chắc là sắp tè dầm rồi!

Ưm, cậu lấy tay che mặt, cố gắng vùng vẫy tỉnh dậy để nhịn, nhưng khi cậu cố gắng mở mắt ra –

Không phải tè dầm.

Du Miểu bỗng chốc tỉnh ngủ hoàn toàn, mặt đỏ như gấc, cậu nghĩ: Thà đừng mở mắt ra còn hơn!

Phương Trai, người mà cậu đã gặp hôm qua, đang đứng trước mặt cậu, yết hầu cuộn lên, trên mặt vẫn còn dính máu.

Cơ thể cường tráng của hắn chi chít những vết thương lớn nhỏ vẫn đang rỉ máu, chiếc vòng cổ màu đen trên cổ càng thêm nổi bật.

Lúc này Du Miểu mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Mùi máu tanh nồng nặc.

Du Miểu mở to mắt kinh ngạc, nhăn mũi. Cậu nhìn thoáng qua vết máu còn sót lại trên mặt đất rồi lập tức dời mắt, sợ hãi đến mức vành mắt đỏ hoe, vội vàng ngồi dậy.

Cậu là người sợ nhất cảnh máu me, nhìn thấy kẻ rõ ràng là thủ phạm trước mặt, cậu theo bản năng sợ hãi lùi ra xa.

Phương Trai ngẩng đầu lên, toàn thân tỏa ra hơi thở mê hoặc, trong mắt tràn đầy tham lam, nhưng lại mang theo vẻ xuất thần như đang hành hương.

"Chủ nhân, ta là người chiến thắng. Vậy xin ngài hãy xỏ khuyên cho nô ɭệ được không?"

Đây là một phong tục, Du Miểu đã biết từ hôm qua.

– Người chiến thắng trong cuộc tàn sát sẽ nhận được ân huệ của đẳng cấp cao quý.

Du Miểu run rẩy: "Được..."

Trong chiếc hộp cạnh giường đựng đầy những món đồ trang sức đã được chuẩn bị sẵn.

Bên trong có năm chiếc khuyên, theo sự sắp xếp của hệ thống.

Du Miểu cầm lấy chiếc khuyên có nhiều mặt dây chuyền nhất, chắc đây là khuyên tai.

Nhưng Phương Trai không có lỗ tai.

Làm sao đeo đây? Cậu do dự.

Ánh mắt Phương Trai không giấu được vẻ thất vọng, lông mày hơi nhíu lại: "Chủ nhân không thích nô ɭệ sao?"

Sao dám chứ!

"Không, không phải," Du Miểu vội vàng xua tay, "Ta chỉ là không biết đeo như thế nào thôi..."

Sau đó, cậu phát hiện tay mình bị bàn tay vẽ đầy henna và đeo vòng vàng của Phương Trai nắm lấy.

Bàn tay đó nóng đến đáng sợ.

Hôm qua cậu chỉ đưa cho hắn một chiếc vòng, nhưng bây giờ trên tay Phương Trai lại có ba chiếc.

Du Miểu nhớ rằng ở nhiều vùng của châu Á, phụ nữ đeo càng nhiều vòng tay và trang sức thì chứng tỏ càng được chồng yêu thương.

Nhưng vòng tay trong thế giới này lại là thứ giành được từ những cuộc chém gϊếŧ... Vậy là tàn sát vì tình yêu sao?

Chỉ nghe thấy Phương Trai nói: "Ngài cứ dùng nó đâm xuyên qua cơ thể ta, đừng thương hại, đây là vinh quang mà ta hằng mong ước."