Lại một lần nữa đặt chân lên mảnh đất Nemesis, Du Miểu vừa do dự vừa e dè. Cậu được dìu xuống khỏi chiến hạm, thảm đỏ trải dài từ dưới chân cậu. Hai bên là biển người, đen kịt một màu, quỳ rạp trên mặt đất.
"Thật tốt vì Ngài đã trở về."
"Vị thần tối cao thầm thì những lời phán xét... Tiện dân nguyện dâng hiến tất cả cho Ngài!"
"Chủ Tể đại nhân, xin Ngài hãy nhìn con..."
Những người dân quỳ trên mặt đất, cố gắng vươn cổ, đưa tay ra, mong muốn được chạm vào vị thần, nhưng họ cũng biết rõ bản thân mình thấp hèn, dơ bẩn, ngay cả việc chạm vào cũng là một hành động xúc phạm thần linh.
Du Miểu cúi đầu không dám nhìn, bước đi rất nhanh. Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, không còn gì phải lo lắng nữa, hệ thống nói thời gian lưu lại chỉ còn một ngày, sau đó cậu có thể đến các thế giới song song khác.
Cố lên nào, Du Miểu! Cậu phải sống thật tốt!
Hít sâu một hơi, Du Miểu ngẩng đầu lên, tự tin nhìn về phía trước. Con đường rộng lớn, dài hun hút, hai bên là hàng triệu tín đồ đang chìa tay về phía cậu.
Ánh sáng và bóng tối đan xen, cảm giác cao cao tại thượng bẩm sinh của kiếp này khiến cậu trở nên khác biệt.
Cậu đang tiến về phía trước, hai bên là những nô ɭệ của cậu đang quỳ rạp trên mặt đất, cầu xin sự thương xót và ánh nhìn của cậu.
Đến và đi đều thản nhiên.
Đến trước cửa cung điện quen thuộc, Phương Trai đang quỳ trên mặt đất, bên cạnh là một thanh trường kiếm.
Du Miểu chớp mắt, mấy ngày không gặp, Phương Trai gầy đi nhiều, ánh mắt mang vẻ u uất, nặng nề. Chỉ khi ánh mắt hai người chạm nhau, khóe môi hắn mới hơi thả lỏng.
Nhưng sau đó lại càng thêm cứng nhắc.
Mắt Phương Trai đỏ hoe, cơ thể cường tráng trong bộ quân phục run rẩy.
"Chủ nhân..."
Nghĩ đến việc mình đã trốn ra ngoài rồi bị bắt, khiến người khác lo lắng như vậy, Du Miểu không dám nhìn thẳng vào hắn, cúi đầu, hơi luống cuống: "Anh mau đứng dậy đi, xin lỗi..."
Lời xin lỗi của thần linh chỉ khiến tín đồ thêm hoảng sợ, và xen lẫn với nỗi sợ hãi đó, còn có sự tuyệt vọng.
Phương Trai cúi đầu chạm vào chân Du Miểu, hạ thấp đầu xuống, bày ra vẻ hèn mọn đến tột cùng, cầu xin trong tuyệt vọng: "Chủ nhân, xin Ngài đừng bỏ rơi tín đồ của Ngài. Chúng con sẽ bảo vệ Ngài, sẽ không bao giờ phản bội Ngài... Sẽ không để Ngài bị tổn thương, sẽ không để Ngài khóc, sẽ không để Ngài cô đơn một mình... Xin Ngài đừng bỏ rơi con, được không?"
"Xin Ngài, hãy thương xót tín đồ của Ngài."
Chủng tộc này không thể sống thiếu dòng dõi cao quý, giống như con người không thể sống thiếu mặt trời. Ngươi đã quen với ánh sáng của nó hàng tỷ năm, một khi nó biến mất, dù ngươi có thể cảm nhận được bóng tối, ngươi vẫn sẽ theo bản năng phản kháng, sụp đổ, rồi diệt vong.
Tâm trạng Du Miểu rất phức tạp, niềm vui trong lòng cậu cũng tan biến, đầu óc cậu suy nghĩ về câu hỏi mà cậu đã từng nghĩ đến ---
Nemesis sẽ ra sao nếu không có Chủ Tể dòng dõi cao quý?
Du Miểu khẽ mở miệng, nói nhỏ: "Xin lỗi."
Cậu rồi sẽ rời đi, không chút lưu luyến.
Trở lại cung điện, mọi thứ vẫn như cũ, nhưng dường như có điều gì đó đã thay đổi.
Dưới lớp rèm sa tinh tế, trang nhã, Du Miểu ngồi trên tấm nệm êm ái, nô ɭệ của cậu quỳ trên bậc thang thấp hơn một bậc --- Phương Trai phủ phục trên mặt đất, giống như một con chó ngao Tây Tạng thuần hóa, ngoan ngoãn thu móng vuốt lại.
Đế Kiệt đang xử lý công việc quân sự.
Còn mười phút nữa.
Mười phút này nên nói lời tạm biệt như thế nào? Du Miểu không biết, vì vậy cậu chỉ chọn cách im lặng. Cảm xúc hiện tại của cậu thật khó diễn tả, nhưng phải nói là niềm vui nhiều hơn.