Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thế Giới Của Anh Là Em

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Mây

Sáng sớm, An Nghi bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức, cô dụi mắt, miễn cưỡng ngồi dậy khỏi giường.

Rửa mặt xong thì xuống lầu, bữa sáng chỉ ăn đơn giản hai cái bánh, nói phải đi đến trường liền. Hạ Vân Thất hết sức khó hiểu, sao hôm nay con gái lại hăng hái đến vậy?

Ninh Tư Hải đang ở bên ngoài chờ An Nghi, vừa nhìn thấy cô liền lập tức tiến lên, muốn nhận lấy cặp sách từ tay cô.

“Không cần đâu chú Ninh, cháu tự mang được rồi ạ.”

An Nghi vội vàng nói, từ từ nắm chặc quai đeo cặp.

Ninh Tư Hải mỉm cười, mở cửa ghế sau cho cô, “Lên xe đi cháu.”

An Nghi ngồi trên xe, tiếp theo Ninh Tư Hải cũng ngồi vào ghế lái, khởi động xe lái đi.

Xe từ biệt thự chạy ra đường lớn rộng rãi, làn gió ban mai xen lẫn chút ẩm ướt mang đến cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

An Nghi hạ cửa sổ xe xuống, lặng lẽ cảm nhận vẻ đẹp của hơi thở ban mai.

Lúc này, con ngươi của cô đang xoay tròn, suy nghĩ không biết nên trò chuyện với chú Ninh về chủ đề gì. Tốt nhất là có thể thăm dò một chút về Ninh Tinh Hà, như tuổi tác chẳng hạn.

Thật vất vả An Nghi mới tìm được đề tài, đang chuẩn bị mở miệng thì bỗng một chàng trai đi xe đạp xuất hiện trong tầm mắt.

Cô kinh ngạc mở to hai mắt, gần như vô thức mà thốt lên: “Chú Ninh, đó không phải là Ninh Tinh Hà sao?”

Ninh Tư Hải bị giọng nói kích động của cô làm hoảng sợ, nhìn qua kính chiếu hậu, nói: “Tiểu tử nhà chú cũng đang đi học.”

Thấy không nhìn được nữa, An Nghi quay đầu hỏi: “Cậu ấy học trường nào? Cũng là cao trung sao?”

“Nó học cùng trường với cháu, năm hai cao trung”

Nghe thế, tim cô bỗng “lộp bộp” vài cái như muốn nhảy ra ngoài.

Vậy mà Ninh Tinh Hà lại học cùng trường với cô, hơn nữa còn cùng khối??

Không đúng a! Cậu ấy lớn lên đẹp trai như vậy, ở trong đám người sẽ rất nổi bật, liếc mắt một cái liền khó quên, không lí nào cô chưa thấy qua.

An Nghi rất thông minh, nghĩ đến một khả năng, liền lập tức hỏi: “Chú Ninh, Ninh Tinh Hà vừa chuyển đến trường cháu phải không ạ?”

“Đúng rồi, ngày hôm qua vừa làm xong thủ tục nhập học.”

Nghe thấy thế, An Nghi hít một hơi, chẳng lẽ cậu học sinh đẹp trai mới chuyển đến lớp của Mộ Cảnh Nhiên chính là Ninh Tinh Hà sao?

Nhận ra điều này, đôi mắt đẹp của An Nghi lóe lên một ngôi sao, trái tim nhỏ bé bắt đầu nhảy loạn.

…..

Sau khi tiết 2 kết thúc, có 20 phút giải lao, An Nghi liền chạy đến rủ Lạc Tiêu cùng đi tìm Cảnh Mộ Nhiên.

Lạc Tiêu cảm thấy rất kì lạ, “Sao cậu lại đi tìm cậu ta? cậu ta nợ tiền cậu à?”

“Tớ có việc muốn hỏi cậu ấy.”

An Nghi cố ý tìm đại cái cớ, thực ra cô chỉ muốn xác nhận xem có phải Ninh Tinh Hà học cùng lớp với Cảnh Mộ Nhiên hay không thôi.

Hai cô gái đi đến lớp Cảnh Mộ Nhiên, An Nghi đứng trước cửa ngó đầu vào, nhìn xung quanh một lượt.

“Tại sao không nhìn thấy anh?

“Không phải cậu đang tìm Mộ Cảnh Nhiên sao? Đúng không?”

Lạc Tiêu vỗ vai An Nghi từ phía sau, hướng vào trong lớp gọi to tên Mộ Cảnh Nhiên.

Mộ Cảnh Nhiên Nghe hai cô bạn đến tìm mình, liền vội vã chạy tới.

“Khách quý đến a! Đến tìm tớ có việc gì?”

“Là An Nghi muốn tìm cậu, hỏi cậu ấy đi.”

Nghe Lạc Tiêu nói thế, Mộ Cảnh Nhiên liền nhìn về phía An Nghi, “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không phải úp úp mở mở.”

Căn bản An Nghi không có việc gì, nhưng cũng không thể khiến bản thân bị vả mặt được!

Không còn cách nào khác, cô tùy tiện tìm một lí do: “Tớ nhớ lần trước cậu có mượn một cuốn sách nhưng chưa trả lại tớ đúng không?”

“Chết tiệt! Chỉ vì một cuốn sách mà cậu tới tận cửa để đòi à?” Mộ Cảnh Nhiên không thể tin được, bĩu môi, “Ai biết tớ đã ném cuốn sách đó đi đâu rồi, tớ mua 20 cuốn trả lại cho cậu sau là được chứ gì, đúng là cái đồ hẹp hòi.”

“Không cần, cậu làm mất rồi thì bỏ đi.”

An Nghi nói xong, kéo tay Lạc Tiêu rời đi.

Lạc Tiêu cảm thấy An Nghi rất kì quái, tròng mắt xoay chuyển, “Cậu thực sự chỉ tìm Mộ Cảnh Nhiên để đòi lại sách thôi sao?”

“Nếu không thì sao?”

“Cảm giác không giống.”

Cô ngàng có vẻ suy nghĩ sâu xa, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Kể từ khi gặp người kia ở trên phố, hành vi của An Nghi càng ngày càng trở nên kỳ quái.

Cô vô cùng phiền muộn, cảm thấy rất tiếc nuối vì không gặp được Ninh Tinh Hà.

Cô rất chắc chắn Ninh Tinh Hà đã chuyển đến lớp của Mộ Cảnh Nhiên. Dù sao thì cũng không có nhiều nam sinh tuấn tú như anh, nhưng tại sao cô vẫn chưa gặp được anh?

An Nghi không biết, cô rời đi chưa lâu thì Ninh Tinh Hà liền trở về phòng học.

Vừa hết tiết học, giáo viên dạy Toán đã kêu anh đến văn phòng, nguyên nhân là thành tích vì thành tích của anh rất tốt, muốn đề cử anh tham gia cuộc thi Olympic Toán học.

Ninh Tinh Hà quay về chỗ ngồi, nữ sinh trong lớp đều quay qua nhìn anh với khuôn mặt si mê.

Nhưng anh dều nhắm mắt làm ngơ, cầm bút lên, lấy ra đề thi thử đại học, cuối đầu bắt đầu làm.

Bạn cùng bàn của Mộ Cảnh Nhiên chú ý hết thảy, cố ý thổi lửa vào tai cậu ta: “Cậu nhìn xem từ Khi Ninh Tinh Hà xuất hiện thì không còn nữ sinh nào nhìn trộm cậu nữa, địa vị của cậu khó giữ được rồi.”

“Mắc mớ gì đến cậu? Có gì hiếm lạ sao!”

Mộ Cảnh Nhiên khó chịu phản kích, lúc trước hắn cảm thấy bị những nữ sinh kia nhìn chằm chằm rất phiền, ánh mắt như nhìn động vật quý hiếm ở vườn bách thú, khiến cho cả người hắn không được tự nhiên.

Cậu bạn ngồi cùng bàn bĩu môi, “Rõ ràng trong lòng rất khó chịu còn bày đặt làm bộ không thèm để ý, có mệt hay không a!”

“Cút!”

Mộ Cảnh Nhiên bực bội rống lên, mọi người trong lớp đều quay sang nhìn, ngoại trừ Ninh Tinh Hà.

…..

Buổi chiều tan học, An Nghi cố ý bước đi rất chậm, cô đi quanh cửa tòa nhà dạy học một lúc, xem xem liệu có thể gặp được Ninh Tinh Hà hay không.

Cô không dám biểu hiện thái độ quá nhiều, vì sợ anh phát hiện ra cô có động cơ thầm kín rồi để lại ấn tượng xấu cho anh.

Đợi nửa ngày, cô chưa thấy Ninh Tinh Hà đâu nhưng đã đợi được Mộ Cảnh Nhiên.

Thấy An Nghi, cậu ta cau mày, sải bước đến trước mặt cô, hỏi: “Không phải là tớ còn nợ cậu cái gì đó chứ?”

“Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tớ chỉ đúng lúc gặp được cậu thôi.”

“Vậy cậu ở đây đợi ai? Cậu có tài xế đến đón rồi thì không cần đi về cùng người khác.”

“…” Lần đầu tiên An Nghi thấy Mộ Cảnh Nhiên cực kì ồn ào, cứ bu hoài như muỗi.

Bất quá cũng có thể là do cô chột dạ, sợ bị cậu ta vạch trần mục đích.

“Tớ không đợi ai hết.”

An Nghi dừng lại hai giây, tự tin quay đầu nói với Mộ Cảnh Nhiên sau đó xoay người rời đi.

Mộ Cảnh Nhiên gãi đầu, càng thấy có gì đó không đúng.

Ninh Tinh Hà từ tòa giảng đường đi ra, liền thấy An Nghi đang cùng cậu ấm cùng lớp nói chuyện, anh đi về phía trước một bước thì đúng lúc An Nghi xoay người.

Ninh Tinh Hà tiếp tục tiến về phía trước, ngang qua Mộ Cảnh Niên vốn không có ý định chào hỏi, nhưng lại bị cậu ta gọi lại.

“Này, mới tới.”

Giọng điệu ngông cuồng của Mộ Cảnh Nhiên không ai bì nổi.

Ninh Tinh Hà dừng bước, từ từ quay đầu lại: “Cậu đang gọi tôi à?”

“Dĩ nhiên, không phải chỉ có một mình cậu mới tới sao?” Mộ Cảnh Nhiên kiêu ngạo hất cằm, đi đến bên người anh, cuối đầu liếc nhìn đôi giày dưới chân.

Hầu như không có ngoại lệ, các nam sinh trong trường này đều đi những mẫu giày mới nhất của những thương hiệu nổi tiếng. Chỉ có cậu ta mang đôi giày thể thao màu trắng bình thường, không có bất kỳ logo nào, trông giống như mua ở một sạp hàng trên vỉa hè.

“Muốn đi uống nước không? Tôi mời”

“Không cần, cảm ơn”

Vẻ mặt Ninh Tinh Hà rất lạnh lùng nhưng thái độ khá lịch sự.

Chỉ là Mộ Cảnh Nhiên không cảm thấy như vậy, bởi vì hắn ta đã chủ động mời khách không nghĩ tới cứ như vậy bị từ chối, trong lòng liền dâng lên cảm giác khó chịu.

“Không lẽ ngay cả chút mặt mũi này mà bạn học mới cũng không cho à?” Hơi nheo mắt, Mộ Cảnh Nhiên làm bộ khởi động cổ tay của mình.

Ai biết Ninh Tinh Hà vậy mà nói: “Muốn đánh nhau thì đi ra ngoài trường.”

” … ” Chết tiệt! Thằng nhóc này mẹ nó dám lôi kéo ông đây đi đánh nhau.

Biểu cảm của Mộ Cảnh Nhiên trông như vừa nuốt phải ruồi, cực kỳ khó coi.

Còn Ninh Tinh Hà sau khi ném ra một câu đó thì không thèm liếc hắn một cái, chỉ để lại cho Mộ Cảnh Nhiên một bóng lưng, tiêu sái rời đi.

…..

Vừa ăn xong bữa tối thì An Nghi liền đi ngay ra phía sau vườn, nói một cách uyển chuyển rằng cô muốn xem những bông hoa trong sân như thế nào rồi.

Hôm nay trên đường về nhà, cô và Ninh Tư Hải hàn huyên rất nhiều. Trong lúc trò chuyện, An Nghi biết được Ninh Tinh Hà sống cùng ông trong nhà của cô, điều này khiến An Nghi rất vui, vì cô có nhiều cơ hội gặp anh hơn.

Kết quả học tập của Ninh Tinh Hà đặc biệt xuất sắc. Hồi cấp ba ở quê, anh luôn đứng trong top ba của khối, chưa bao giờ tụt hạng, chỉ cần duy trì được điểm số như thế này là khả năng cao có thể đạt vị trí đầu bảng trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Sau khi nghe những lời này, sự yêu thích của An Nghi đối với Ninh Tinh Hà càng tăng vọt. Nghĩ lại thành tích của mình kém như vậy, quả thực là một trời một vực.

Đi tới trong vườn, An Nghi nhìn ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây phía sau, thầm mong đợi sự xuất hiện của anh.

Thời điểm này, chắc hẳn là anh ăm cơm tối xong rồi đi? Sau khi ăn xong thì ra ngoài tản bộ một chút, hít thở không khí trong lành, cũng không nên ru rú trong nhà.

An Nghi cảm thấy mình đang suy nghĩ lung tung như một kẻ điên vậy.

Trời đã về khuya, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, An Nghi ở ngoài đã được một lúc, tay chân lạnh đến nổi nổi da gà, không còn cách nào khác, đành phải quay vào nhà làm bài tập để tránh bị mẹ cằn nhằn.

Khi cô vừa trở vào trong quả nhiên liền bị mẹ phàn nàn.

“Con ở ngoài đó lâu vậy để làm gì? Muốn trốn làm bài tập đúng không?”

“Dĩ nhiên không phải.” An Nghi liền vọi vàng lắc đầu phản bác, ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: “Dù con có trốn làm bài tập thì cũng vô ích. Nếu không hoàn thành thì giáo viên khẳng định sẽ không bỏ qua cho con.”

“Con biết như vậy là tốt.” Hạ Vân Thất làm bộ trừng mắt liếc cô, nói tiếp: “Môn Toán của con quá tệ, mẹ đã tìm gia sư cho con rồi, bắt đầu từ ngày mai, con đi học về sẽ có phụ đạo, nếu học không xong thì không được phép ăn cơm.”

“A…”

Cả người An Nghi đều cảm thấy không khỏe, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.

“Không muốn cũng vô dụng. Đã lớp 11 rồi mà con còn không lo học, chờ lên 12 sẽ không đuổi kịp người khác.”

Hầu như ngày nào An Nghi cũng phải nghe câu này, nghe đến lỗ tai cũng thành kén, cô chỉ có thể vội vàng gật đầu, nói: “Con lên lầu làm bài tập đây.”

Nói xong, cô như biến thành một làn khói bay lên lầu.

…..

Hôm sau, mới sáng sớm mà An Nghi đã rời giường xuống lầu, Hạ Vân Thất thấy thế thì cũng sợ đến ngây người.

Hai ngày liền dậy sớm như vậy, chẳng lẽ ở trường học có tiền chờ cô đến lấy sao?

Hai mẹ con ngồi vào bàn ăn, mặt đối mặt với nhau.

An Nghi liền cầm lấy miếng sandwich ăn, tốc độ đặc biệt nhanh, Hạ Vân Thất càng nhìn càng thấy không thích hợp, liền hỏi: “Hai ngày nay con làm sao vậy? Trước đây sáng nào mẹ cũng phải gọi khàn cả cổ con mới chịu dậy, sao hai ngày nay lại tự giác thế.”

“Điều không phải tại mẹ nói con đã lên 11 rồi sao, con có thể không tự giác được sao?”

An Dịch nhìn mẹ mình một cái, uống một ngụm sữa, nuốt hết miếng sandwich, “Muộn rồi, con đi trước đây.”

Cô biết nếu ở lại một lúc nữa thì phải nghe mẹ cằn nhằn, vì vậy rất khôn ngoan mà nhanh chóng rời đi.

Thật là kỳ quái.

Hạ Vân Thất gãi đầu, luôn cảm thấy chỗ không đúng lắm.

Ninh Tư Hải lại đợi ở sân từ sớm. Sau khi An Nghi lên xe, cô cố ý làm bộ lơ đãng hỏi một câu, “Chú Ninh, con trai chú đi học chưa?”

“Nó chưa có đi, tiểu tử kia cũng không hăng hái như cháu.”

An Nghi nghe vậy thì không khỏi có chút xấu hổ, cô hăng hái như vậu cũng đều có mục đích, nếu trước đây thì con lâu cô mới như thế.

“Cái kia, ở đây cách trường học rất xa, nếu đạp xe thì cũng hơn nửa tiếng, dù sao bọn cháu cũng học chung một trường, sao chú không đưa cậu ấy đi cùng?”

An Nghi giả bộ rất ‘nhiệt tình’ đề nghị, hai bàn tay khẩn trương đến mức nắm chặt vào nhau.

Ninh Tư Hải nghe như vậy thực sự rất cảm động, nhưng ông cũng có chừng mực, cũng rất hiểu phép tắc, liền uyển chuyển từ chối.

“Tiểu thư, ta đưa đón cháu là được rồi, tiểu tử kia da dày thịt béo, nó không biết mệt đâu.”

Nghe chú ấy nói thế, An Nghi hơi cau mày.

Ba anh cảm thấy không mệt, nhưng cô cảm thấy rất vất vả a!

“Chú Ninh, chú sợ ba mẹ cháu không đồng ý sao? Chú đừng ngại, cháu nói với bọn họ một câu là được rồi.”

Thấy cô nhiệt tình như vậy, nhất thời ông không biết phải nói như thế nào.

Lúc này, Ninh Tinh Hà đúng lúc đang đạp xe đạp ở phía sau, An Nghi cú ý tới anh trong chớt mắt, trái tim nhỏ bé của cô bắt đầu đập loạn xạ.

Rõ ràng anh chỉ mặc bộ quần áo bình thường, nhưng mọi cử chỉ đều toát lên một sức hút chết người khiến trái tim cô rung động.

An Nghi hít một hơi thật sâu, khi anh ấy đi ngang qua, cô lấy hết can đảm và nói:

“Ninh Tinh Hà, chúng ta cùng đi học nhé!”

Có trời mới biết An Nghi phải can đảm đến đâu mới dám nói câu này, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Mối tình đầu đúng là hết sức ngây ngô.

“Không cần, cảm ơn.” Ninh Tinh Hà không dừng lại, trực tiếp đi thẳng về phía trước.

An Nghi không nghĩ tới anh lạnh lùng như vậy, từ chối cô mà không chút do dự với giọng điệu dửng dưng, thực sự khiến cô rất bực bội và cảm thấy tổn thương.

Ninh Tư Hải cũng cảm thấy con trai mình thật quá bất lịch sự, dù sao con gái người ta cũng có ý tốt, sao lại kiêu ngạo như vậy chứ?

Nghĩ đến đây, ông gọi con trai lại, “Ninh Tinh Hà, An tiểu thư cũng chỉ có ý tốt, con đã không cảm ơn mà còn nói năng như vậy sao?”

Vài giây sau anh mới chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt cô, không nói năng vô nghĩa, lặp lại câu “Cảm ơn.”

Lần này, giọng điệu rất nặng nề, như muốn biểu hiện sự nghiêm túc.

An Nghi cảm thấy hơi xấu hổ, ngượng ngùng cười rồi vẫy tay với anh, “Cậu đi học đi, kẻo sắp muộn rồi.”

Nụ cười rạng rỡ của cô gái đẹp lộng lẫy như đóa hoa hướng dương nở rộ dưới ánh nắng ban mai dịu dàng.

Ninh Tinh Hà thoáng chút hoảng hốt, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng rồi xoay người đạp xe đi.

Ninh Tư Hải sờ sờ cái ót, than thở với An Nghi: “Tiểu thư, cháu đừng để trong lòng, tính cách tiểu tử này từ nhỏ đã quái gở, không biết cách ở chung với người khác.”

“Không phải vậy a! Cháu thấy tính cách cậu ấy rất tốt.” An Nghi vô thức thốt ra.

Cô không thích những chàng trai dẻo mép, cảm thấy rất sến súa, đương nhiên cũng không có cảm giác an toàn. Người giống Ninh Tinh Hà làm cho người ta cảm thấy đáng dựa dẫm hơn nhiều.

…..

Buổi trưa, An Nghi và Lạc Tiêu cùng nhau đến nhà ăn trong trường.

Nhà ăn có tổng cộng 5 quầy, mỗi quầy có hơn 10 cửa lấy đồ ăn, các món ăn đều rất đa dạng, từ đồ Trung đến đồ Tây, thậm chí có cả đồ ăn vặt.

Trên đường đi hai cô gái thảo luận xem hôm nay ăn cái gì, cuối cùng nhất trí ăn mì sợi, món khoái khẩu của nhiều cô gái.

Đi vào nhà ăn, người đông nghẹt, quầy số 1 chủ yếu bán đồ ăn Trung Quốc, người đông nhất.

Lạc Tiêu kéo An Nghi đi nhanh lên phía trước, nhưng cô đột nhiên dừng lại, kéo thế nào cũng không nhúc nhích.

“Cậu làm sao thế?” Cô nàng khó hiểu quay đầu lại, liền thấy An Nghi đang nhìn về một hướng nào đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »