Chương 24: Đến gần tình yêu
Chương 24: Đến gần tình yêu
Tình yêu là một trò chơi đáng sợ đến dọa người, Mạc Tạp đang bị tra tấn và hành hạ trong đó. Trong đầu cậu không ngừng đấu tranh, biết rất rõ ràng đối phương và mình đều là đàn ông, hơn nữa cậu hiểu Thần Cách vĩnh viễn cũng sẽ không thích mình nhưng tâm tình cậu đặc biệt mãnh liệt muốn gặp hắn đến không tự chủ được, giống như một người sắp chết đuối cầu mong sự sống.
Mạc Tạp rốt cuộc cũng hiểu được nhiều truyền thuyết đáng sợ liên quan tới tình yêu. Ngay cả khi trái tim có bị tan nát, nhưng vẫn có nhiều người đi trước nguyện hy sinh cùng nhau, nguyện cùng chôn với nhau trong một ngôi mộ. Không có lí do gì khác để họ làm như vậy, đó là vì tình yêu.
Nhưng mà!!! Thần Cách là một tên vô sỉ không giữ lời hứa, cũng đã qua năm ngày rồi mà sao vẫn chưa thấy về, những ngày đầu năm như thế này cũng không chúc người ta được một lời. Ai nha, mình cũng không phải là gì của hắn, cũng không có lí do gì để hắn phải bận tâm mà chúc năm mới vui vẻ. Nói như vậy, có lẽ mình và hắn ngay cả bạn bè cũng không phải.
"Mạc Tạp, cậu có thể giảm bớt số lần ngồi ngẩn ngơ như thế được không?" Người nói chuyện chẳng qua là Hác Suất.
"Cậu quản thật đúng là nhiều, có rãnh rỗi ở chỗ này nói chuyện phiếm tại sao không gọi người phụ nữa đó?"
"Tớ chẳng qua là tới giúp cậu một tay, cũng không phải tới làm Ngưu lang. Lúc nào quán đóng cửa? Tớ còn muốn trở về xem ti vi."
"Giờ này xem chương trình gì trên ti vi?"
"Gần đây San San cũng không thèm quan tâm tới tớ, cho nên tớ liền xem một số bộ phim tình yêu."
"Lại là phim cổ trang thô tục?"
"Cái gì thô tục chứ? Cậu không thích cũng không thể chê bai phim người khác thích. Cậu ghét nhất là xem thể loại xem phim gì?"
"Nhiều cặp đôi, một người phụ nữ mà nhiều đàn ông tranh giành, diễn viên quá xấu xí, lời thoại nhân vật quá sến súa. Nữ chính ở một nơi nào đó nhăn nhó nữa ngày, giữa hai người xảy ra hiểu lầm nên nam chính lạnh lùng không quan tâm. Căn bản là những phim như vậy tớ không muốn xem."
"Cậu yêu cầu thật đúng là nghiêm khắc!" Hác Suất khinh bỉ nhìn Mạc Tạp: "Chính cậu mới là nhăn nhó nửa ngày, không chịu thừa nhận sự thật."
"Đừng đem tớ so sánh với phim ảnh của cậu. Cho tới bây giờ tớ không nghĩ rằng mình sẽ nói ra sự thật. Tớ là thân phận gì tự tớ biết rất rõ, không phải cứ thổ lộ ra là có thể thành công. Tớ là đàn ông, không phải là người phụ nữ thẹn thùng, không muốn vì Thần Cách mà mang nhiều rắc rối."
"Vậy thì thế nào? Có phải cậu rất coi trọng thân phận đàn ông này hay không?"
Mạc Tạp cười cười, cười có chút khổ sở, một cái tay cầm khăn lau, một cái tay khác cầm thùng rác khom người đem tất cả thức ăn còn dư lại trên bàn đều đẩy tới trong thùng rác, thật lâu mới buông lỏng nói: "Nếu như thân phận đàn ông này không quan trọng như lời cậu, vậy cũng tốt." Đúng vậy, như vậy coi như đã thổ lộ, coi như đã bị cự tuyệt, giống như đặc tính của một nữ sinh khi bị thất tình ăn nhiều một chút, khóc lớn một chút. Nhưng mình là một nam sinh, sau khi thổ lộ sẽ bị coi như là một quái vật. Nếu như bị Thần Cách ghét, lúc ấy mình nhất định so với bây giờ sẽ thảm hơn.
Dù sao cũng sẽ khổ sở, liền chọn đau đớn nhẹ một chút để chịu đựng đi.
Hác Suất nhìn Mạc Tạp bận rộn một chút cũng không có nói quá, đột nhiên sắc mặt trắng nhợt, nhìn về phía một dáng người cực lớn phía sau lưng của Mạc Tạp.
Mạc Tạp cũng quay đầu, thấy được con gái của dì Lý bán thịt heo cách vách, Lý Sư Sư (hai người cũng họ Lý)
"Sư, Sư a, em..." Mạc Tạp lại không thể nói chuyện bình thường, mặc dù còn là thường xuyên thấy Lý Sư Sư, nhưng cậu luôn cảm thấy so với với người xa lạ cũng không có gì khác nhau.
Hác Suất cầm cây chổi ở bên cạnh cười gian hiểm, nhỏ giọng nói: "Vợ tương lai tới tìm cậu, tớ rất mong đợi hai người nữ trên nam dưới." Vừa nói, Hác Suất vừa đưa ngón tay cái ra. (giống như nút like vậy á)
Mạc Tạp dùng chân đạp mu bàn chân của Hác Suất, ý bảo hắn nhỏ giọng một chút. Lý Sư Sư thấy Mạc Tạp cũng có chút ngượng ngùng, trên gương mặt mập mạp ửng đỏ lên, trong tay còn một cái đùi gà.
"Thật ngại quá, nhà vệ sinh của em có người đang ở trong đó, có thể sử dụng nhà vệ sinh của nhà anh được không?"
"À à nơi đó." Mạc Tạp chỉ hướng đến nhà vô sinh.
Lý Sư Sư từ từ đi, Mạc Tạp cùng Hác Suất đứng trơ người. Hác Suất lấy cùi chỏ khìu khìu Mạc Tạp: "Nếu như tớ không có hoa mắt thì, thì mới vừa rồi Lý Sư Sư có phải đem đùi gà cầm vào trong nhà vệ sinh thì phải."
"Hình như là vậy!"
Trong chốc lát, Lý Sư Sư đi ra, đùi gà trong tay trở thành xương gà. Lần này mặt của Mạc Tạp cùng Hác Suất đen thùi, Hác Suất lần nữa lấy cùi chỏ khìu Mạc Tạp: "Nếu như tớ không hoa mắt thì, thì mới vừa rồi lúc cô ta đi vào nhà vệ sinh cái đùi gà trên tay vẫn còn nguyên."
"Hình như là vậy."
Lý Sư Sư như không có chuyện gì xảy ra, lau tay vào quần một cái: "Thật là làm phiền hai người."
"Không có, không có gì." Mạc Tạp đáp lại một cách máy móc.
Hác Suất vẫn nhìn chằm chằm vào đùi gà trong tay Lý Sư Sư, tưởng tượng hình ảnh mới vừa rồi cô ta trong nhà vệ sinh ăn, cuối cùng xanh cả mặt, vô cùng kích động.
"Sư Sư tỷ, tìm không được nhà vệ sinh sao?" Một giọng nói trong veo truyền vào quán ăn. Một cô gái đứng trước cửa tiệm, mang khăn choàng cổ màu đỏ, chiếc quần len ngắn màu đen, chân mang đôi giày màu đỏ, buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt hình trái xoan, là một cô gái khả ái, hơn nữa có vẻ như đang học trung học đệ nhị.
"Tớ mới vừa đi nhà vệ sinh xong, đang chuẩn bị đi ra đây."
Nữ sinh mắt to nhìn chằm chằm thấy được Mạc Tạp, đột nhiên ánh mắt sáng lên, vây quanh Mạc Tạp mấy vòng, sau đó nhào tới trên người Mạc Tạp. Hành động kích động này của người xa lạ khiến cho toàn thân Mạc Tạp cứng ngắc, chỉ muốn đem cô gái này một cước từ trên người mình bay xuống.
"Mạc Tạp, là Mạc Tạp sao?"
"Em là..." Có lời gì không thể buông ra trước rồi nói, rất khó chịu.
Cô gái từ trên người Mạc Tạp xuống, ở trước mặt Mạc Tạp quay một vòng: "Thật không quen biết em?"
Mạc Tạp nhìn hồi lâu thật đúng là không nhớ ra được là ai.
"Là em, khi còn nhỏ, vào mùa hè, mỗi lần em tới nhà cô em sẽ chạy đến chơi cùng anh, em là Tiêu Mạn."
Mạc Tạp trong đầu nhớ lại người này, rốt cục tìm tòi trong trí nhớ mơ hồ cũng nhớ ra. Trước kia lúc cậu còn học trung học đệ nhất, cậu đã gặp cô ta, lúc đó một đứa bé bướng bỉnh đang ngồi khóc ở gần đây.
"Là em?" Mạc Tạp tạp giờ mới hiểu được đạo lý năm tháng không buông tha người. Bây giờ em ấy cũng đã lớn như vậy, nhìn một cô gái lớn lên trở thành một nữ sinh khả ái, nhớ tới thật đúng là có chút bi thương.
"Anh rốt cục cũng nhớ em rồi, nhưng mà Mạc Tạp ca, anh cũng thay đổi quá nhiều. Em nhớ anh trước kia tóc vàng, dáng vẻ cũng rất lưu manh."
"Này, này, nói như em vậy rất thất lễ."
Hác Suất một mực đứng bên cạnh tựa như rơi vào trong sương mù, cảm thấy nữ sinh trung học đệ nhị cấp này quá tự nhiên, từ vừa mới bắt đầu đã nắm lấy tay của Mạc Tạp. Hác Suất nhìn chằm chằm vào cánh tay của Mạc Tạp ma sát với bộ ngực của Tiêu Mạn, cảm thán, bây giờ nữ sinh trung học đệ nhị cấp nữ trổ mã rất tốt a, không khỏi có chút ghen tỵ với Mạc Tạp.
Ngũ Khu Dương đem xe dừng ở ngoài phi trường. Trong đám người phát ra ánh sáng chói mắt, mang giày thể thao, quần jean cùng cái áo khoác trùm đầu, không ai khác đó là Thần Cách. Giống một vẻ đẹp trời ban, hắn ăn mặc đơn giản như vậy cũng làm cho người khác phải chú ý thật nhiều. Thần Cách mở cửa xe ngồi xuống.
Ngũ Khu Dương oán trách: "Cậu có thể mua chiếc xe cho riêng mình được không? Sao cứ bắt tớ làm tài xế hoài, rất lãng phí vẻ đẹp của tớ."
"Cậu không làm tài xế cho tớ mới thật sự lãng phí."
"Thật không rõ tại sao cậu trong trường lại có nhiều người thích như vậy, đám người kia mắt cũng bị mù hết. Đúng rồi, không phải cậu nói đầu tháng ba trở về sao, sao bây giờ mới về?"
"Có chút việc muốn hiểu rõ."
"Chuyên gì?"
Thần Cách lười biếng tựa vào chỗ ngồi, một cái tay khoác lên cửa sổ xe, nhìn bên ngoài thoáng một cái ánh đèn xanh xanh biếc biếc đã lên: "Chuyện quan trọng."
"Chuyện quan trọng gì?"
"Cậu không cần biết."
"Thật đúng là lãnh đạm."
"Nơi này đi phía trái."
"Sao thế? Cậu không trở về nhà? Còn muốn đi nơi nào?" Ngũ Khu Dương có chút ngạc nhiên.
"Cậu nói càng ngày càng nhiều."
Thần Cách rốt cục dùng một ngày một đêm đem những chuyện hắn chưa nghĩ tới thuận tiện suy nghĩ. Mạc Tạp người này, đối mặt với Mạc Tạp hắn sẽ cảm giác vô cùng dễ chịu.
Thật đúng là không có biện pháp đây.
Lại, lại đi thích cái loại người có chứng đầu to đó.