Chương 48: Con Thỏ Nhỏ

Valhein cười nói: “Hiện tại chúng ta đổi một vấn đề, vấn đề giả thiết là viện trưởng Học viện Plato. Còn lại thì giống như trước, mọi người phải trả lời trong vòng ba giây, nếu vượt qua ba giây thì sẽ bị đánh trượt. Còn thầy Niedern, nếu quá ba giây mà thầy không trả lời thì thầy sẽ bị sa thải.”

Niedern nhìn Valhein chằm chằm.

Mấy người ngồi cùng bàn còn lại thì cúi đầu cười thầm, Paloma cùng Rollon vẫn trưng vẻ mặt không cảm xúc như cũ.

“Hỏi nhanh lên đi!” Niedern nói.

Valhein nói: “Lấy sách ma pháp của mọi người ra đi!”

Tất cả lấy sách ma pháp ra, thầy Niedern thì xoay tay phải, sách ma pháp xuất hiên trên bàn tay trống rỗng.

“Được rồi, vậy giờ em đặt câu hỏi. Nếu như mọi người đều là ma pháp sư, mọi người mang theo bốn con vật ký kết khế ước chủ tớ ngồi thuyền ra biển. Đột nhiên mọi người gặp bão, thuyền sắp chìm, hơn nữa bốn con vật đều bị thương. May mắn là mọi người thấy phía trước có một hòn đảo nhỏ, nhưng mọi người lại nhận ra lực lượng của mọi người có hạn, chỉ có thể mang một con vật rời đi. Vậy thì, hổ, diều hâu, con thỏ và dê, mọi người sẽ mang con vật gì lên đảo? Trả lời nhanh lên! Một, hai, ba!”

Valhein khác thầy Niedern, cậu đếm ba cái thật nhanh, bảy người không thể không trả lời ngay lập tức.

“Đưa đáp án cùng một lúc đi!” Valhein nói.

Bảy người xoay ngược sách ma pháp lại.

Paloma viêt “Con thỏ nhỏ.”

Rollon viết “hổ”.

Jimmy viết “không chọn, chạy.”

Lake viết “con hổ”.

Albert viết “diều hâu”.

Niedern cũng viết “diều hâu”.

Rollon và Lake nhìn nhau, lúc đầu quan hệ của hai vị học sinh giỏi nhất nhì lớp rất tệ, nhưng bây giờ lại hơi cùng quan điểm.

Valhein nhìn lựa chọn của đám người, hình như cậu đang suy nghĩ cái gì.

Jimmy tò mò hỏi: “Cậu hỏi vấn đề này để làm gì? Tôi tin rằng sẽ không đơn giản như vậy.”

Đám người gật đầu.



“Muốn biết sao?” Valhein nở nụ cười thần bí.

Đám người lại gật đầu.

“Thảo luận đi!” Nói rồi, Valhein xách ghế về đến trước bàn.

“Cái cậu này!” Jimmy dở khóc dở cười.

“Valhein, cậu đừng chỉ nói một nửa.” Hoth cầm ghế ngồi cạnh Valhein.

Valhein kinh ngạc nói: “Ví dụ như anh, nguyên nhân để anh chọn dê ngoài ăn ra thì còn có lí do gì khác không?”

“Hả? Làm sao cậu biết là tôi sợ trên đảo không có thức ăn.” Hoth tỏ vẻ khó tin.

“Ai thấy lượng thức ăn mỗi bữa của anh thì đều biết thôi.” Valhein nói.

“Valhein, em không nói thật sao?” Đột niên Niedern hỏi.

Jimmy lập tức cười ha ha, nói: “Valhein, cậu cần phải hiểu rõ, bây giờ cậu đang đắc tội với bảy người.”

Paloma cũng gật đầu thật mạnh.

Mấy người còn lại thì cố tình nhìn chằm chằm Valhein với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Hoth luôn luôn đàng hoàn thì đột nhiên đứng lên, hai tay liên tục bóp không khí như muốn bắt lấy cổ của Valhein.

“Valhein lập tức nói: “Được thôi, tôi sẽ nói cho mọi người biết vào dịp thích hợp, mọi người sẽ biết thôi.”

“Vậy thì còn tạm được.” Hoth ngồi xuống.

Niedern nhìn Valhein một cái rồi lên bục giảng.

Lúc này, Jimmy và Lake cùng gửi tin nhắn ma pháp.

“Vì sao tôi lại chọn như vậy? Tôi dám cá câu trả lời của tôi nằm ngoài dự đoán của cậu, cậu không thể nào đoán nổi.” Đây là tin nhắn của Jimmy.

“Vì sao tôi lại chọn con hổ?” Lake hỏi.



“Cậu đoán xem.” Valhein gửi hai tin nhắn giống nhau cho bọn họ.

Hai người ngồi cùng bàn đồng thời nghiêng người, cùng nhìn qua, cùng lườm Valhein một cái.

Sau đó, Valhein nhìn thấy Paloma cũng trừng mắt nhìn cậu một cái rồi cúi đầu đọc sách.

‘Dữ quá đi thôi…’ Valhein nghĩ thầm.

Rollon và Albert không quan tâm Valhein, giống như hoàn toàn không để ý đến chuyện này.

Không bao lâu, Niedern tuyên bố tan học, sau đó ra khỏi lớp.

Hoth nói với Valhein: “Tôi đi tập kỹ năng chiến đấu, mai gắp.”

“Tôi tiếp tục tập chạy cự li dài, tạm biệt.” Nói rồi, Jimmy rời khỏi phòng học với Hoth.

Nghe Jimmy nói xong, Valhein cảm thấy bất lực, ‘một ma pháp sư như cậu thì luyện chạy cự li dài hằng ngày như vậy để làm gì?’

Nhưng quan trọng là Jimmy là quán quân chạy cự li dài của năm ngoái, trong lớp có nhiều chiến sĩ như vậy mà lại thua cậu ta.

Valhein nhìn bốn người bạn cùng bàn khác.

Rollon không thích nói chuyện với người khác vẫn mặc giáp đen, nhét sách ma pháp vào thắt lưng, tay nắm giáo tay nắm kiếm đi ra ngoài.

Mỗi ngày đều giống như đuổi theo chiến trường.

Paloma và Lake đều đọc sách ma pháp, cắm đầu học tập.

Valhein nhìn thoáng qua Albert, vừa gầy vừa nhỏ, mặt mày ủ rũ cả ngày, bây giờ ngồi ở đó than thở, cũng không biết cậu ta đang buồn chuyện gì.

“Tôi đi tập tạc tượng đây.” Nói rồi, Albert cầm sách ma pháp lảo đảo ra ngoài, nhìn cậu ta giống như kẻ nghiện có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.

Valhien biết vì sao Albert tập tạc tượng, bởi vì cậu ta muốn làm nhà điêu khắc, mà tạc tượng là điều mà thợ làm con rối cần có. Cậu ta muốn sáng tạo một bức tượng giống người như đúc, tựa như vua điêu khắc Pygmalion kia. Nhưng tác phẩm vĩ đại nhất của Pygmalion là vợ của ông ta, mà Albert lại muốn tạc đàn ông.

Valhein không thể hiểu được những thứ mô hình này.

Mặc dù cậu hâm mộ Pygmalion thật.

Valhein lại nhìn Paloma một chút, cậu cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng thương, còn trẻ như vậy mà lại không nói được.