“Tôi hiểu được, cậu thay đổi nhiều quá.” Hoth nhìn chằm chằm Valhein một cách nghiêm túc.
Valhein cười nói: “Anh không hiểu đâu.”
“Là sao? Tôi biết tôi ngốc.” Hoth bất đắc dĩ, vì ngốc nên anh ta bị chế giễu từ nhỏ đến lớn, hai mươi tuổi gia nhập học viện Plato, năm năm còn chưa thăng cấp thành tập sự, điều này đã phá vỡ kỷ lục học sinh kém cỏi nhất học viện Plato. Vì vậy, cho dù có bị nói là kẻ ngốc to con, siêu ngốc thì anh ta cũng không quan tâm.
“Có rất nhiều nguyên nhân cậu ta ức hϊếp tôi, tôi nói phần thưởng chỉ là một trong những nguyên nhân đó. Biết rõ nguyên nhân là lí do để tôi ra tay, nhưng cũng không phải là lý do để tôi ra tay nhanh như vậy.”
“Vậy tại sao cậu lại ra tay nhanh như vậy?”
Valhein cười nói: “Tôi đang nghĩ, nếu như tôi không chống cự thì tôi sẽ ra làm sao.”
“Làm sao?”
“Ngay từ đầu, tôi sẽ đau khổ, tiếp theo là sợ hãi, mệt mỏi, sẽ nghi ngờ và phủ định bản thân, cuối cùng thì tôi sẽ chết lặng. Tôi sẽ để mặc bọn họ ức hϊếp mà không bao giờ chống lại, tôi sẽ trở thành đồ chơi thời niên thiếu của cậu ta, hết thảy những chuyện này sẽ trở thành một vết sẹo trong trái tim tôi, xuyên thủng rồi vỡ nát. Cho dù sau này tôi lớn lên, khi nhớ đến chuyện này thì tôi cũng sẽ hoảng sợ, sẽ gặp ác mộng. Thậm chí, ngay cả khi tương lai tôi có quyền lực, có tiền tài thì trái tim tôi vẫn có vết sẹo, vẫn mong manh và bị vỡ nát.”
Hoth nhìn Valhein, dường như anh ta cảm thấy lòng mình chợt lạnh.
Cô gái có đôi mắt màu xanh dương đang nghe lén hai người nói chuyện, cô ấy khẽ nắm chặt nắm tay.
Valhein tiếp tục nói: “Nếu như bây giờ tôi quỳ xuống đầu hàng, vậy thì tôi sẽ sống nhục nhã trong bóng tối cả đời. Lúc ấy tôi tự hỏi lòng mình, tôi bằng lòng sống như vậy sao? Tôi bằng lòng ôm vết thương than khóc mỗi ngày sao? Tôi bằng lòng mơ thấy ác mộng mỗi đêm rồi khóc rống khi bừng tỉnh sao? Tôi không bằng lòng! Chính vì thế, cho dù liều mạng, tôi cũng muốn cản cậu ta hủy hoại tương lai của tôi!”
“Thế nhưng, lỡ như cậu ta nổi điên lên gϊếŧ cậu…” Hoth lo lắng nói.
Valhein mỉm cười, chỉ vào trái tim rồi nói: “So với chết, tôi sợ nó xuất hiện vết sẹo hơn.”
“Giống như hiểu rồi, mà cũng giống như chưa hiểu.” Hoth lúng túng gãi đầu.
Valhein cười nói: “Tiến về phía trước, tôi hiểu được nguyên nhân, lùi ra sau, tôi hiểu được ý nghĩa. Biết rõ nguyên nhân và hậu quả thì tôi mới hành động được.”
Hoth ngơ ngác nhìn Valhein một lúc lâu rồi nói: “Cậu thật khác trước kia.”
“Bị cuộc sống dồn đến bước đường cùng mà thôi.” Thật ra có nhiều điều Valhein chưa nói. Câu định vỗ bờ vai của anh ta nhưng không với tới, thế là cậu vỗ cánh tay rồi về chỗ ngồi của mình.
Tuy trước mặt cô gái có đôi mắt màu xanh dương là quyển sách ma pháp, nhưng ánh mắt của cô ấy lại trôi lững lờ về nơi xa xăm nào đó.
‘Không hổ là Học viện Plato, nơi có nhiều cao thủ ẩn mình, thảo nào ma pháp sư ở đây mạnh hơn Học viện Quý Tộc. Ngay cả người đứng thứ ba từ dưới tính lên cũng có trí tuệ, mưu kế và kiến thức như thế này rồi, vậy thì những người đứng vị trí cao hơn sẽ tài giỏi như thế nào? Xem ra, cho dù có là chiến sĩ Hắc Thiết thì mình cũng phải thu hồi kiêu ngạo cùng tự đại, nghiêm túc học tập.’
Cô gái có đôi mắt màu xanh dương nghĩ. Cô ấy khẽ nắm chặt nắm tay, ưỡn ngực ngẩng đập, ý chí chiến đấu sục sôi trong ánh mắt.
Lúc này, Valhein mới nhận ra bản thân không để ý đến bạn học mới, cậu khẽ nói: “Xin chào, tôi là Valhein, cậu tên gì?”
Cô gái có đôi mắt màu xanh dương hơi nghiêng người, cổ trắng nõn đẹp như thiên nga, ánh mắt quay vòng như tia sáng xanh thẳm quét khắp phòng học.
Cô ấy đẩy sách ma pháp lên giữa hai người, sau đó chỉ tay vào nhãn vở ở phía dưới bên phải.
“Paloma?” Valhein đọc lên.
Paloma gật đầu rồi lấy quyển sách ma pháp lại, tiếp tục nghiêm túc học tập.
‘Một câu cũng không nói, thật lạnh lùng. Nhưng mà cũng có thể là không nói chuyện được. Thật là một đứa trẻ đáng thương…’ Valhein nghĩ thầm.
Valhein nhớ tới vừa rồi có thư, thế là cậu mở ra đọc.
Chính là Jimmy, người ngồi cùng bàn với cậu gửi đến khi cậu vừa ngồi xuống.
“Cậu tránh xa cô bạn có đôi mắt màu xanh dương ra một chút, nghe nói cậu ấy là nhân vật có tiếng, ngay cả Rollon cũng vô cùng cung kính với cậu ấy, hơn nữa còn giữ khoảng cách.”
Valhein dùng khẽ liếc nhìn Paloma, lại liếc mắt nhìn Rollon, nhận ra hôm nay Rollon an tĩnh hơn mọi khi.
Rollon khác với những bạn học kia.
Cậu ta luôn mặc giáp da màu đen, luôn luôn mang theo giáo cùng kiếm ngắn.
Hiện tại, Rollon được xem là người tai to mặt lớn, nhập học ở nửa cuối học kỳ, vậy mà lại đứng thứ nhất trong thi cử, vượt qua người đứng đầu là Lake.
Mà Lake thì có thiên phú là gặp đâu nhớ đấy, điều này khiến nhiều người không thể tin được.
Thông tin ngầm liên quan đến Rollon rất nhiều, có người kể rằng có lẽ gia tộc của cậu ta là bá tước Thánh Vực, thậm chí là gia tộc hầu tước Truyền Kỳ.
Từ khi vào lớp này, cậu ta lập tức bày ra dáng vẻ người lạ chớ gần, chỉ lui tới với một ít quý tộc trong cùng học viện.
Không biết là do cậu ta cô độc và kiêu ngạo, hay ánh mắt luôn có chút u buồn mà học sinh nữ rất chào đón cậu ta.