Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thế Giới Chúng Thần

Chương 34: Cộng Tác Với Kẻ Địch (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Valhein cảm thấy có chút mệt mỏi, cậu đứng dậy vươn vai, sắc mặt tươi cười.

Valhein chỉ cảm thấy sau đầu hơi đau, hoa mắt.

Valhein vốn ngồi lâu thì máu tuần hoàn không thông, cho dù bình thường đứng dậy thì cũng có thể hoa mắt, đột nhiên bị công kích, sợ hãi và còn nghiêm trọng hơn.

“Ha ha, tam ngốc, cuối cùng cậu cũng đứng dậy rồi sao?” Giọng nói của Hutton truyền đến cả nửa lớp học.

Valhein hít một hơi thật sâu, từ từ xoay người lại, nhìn về phía Hutton cao hơn mình nửa cái đầu.

Hutton khoanh tay và cười hì hì cùng với hai người bạn học nam có thân hình cường tráng đang đứng sau lưng.

Valhein nhìn thấy thế trận của ba người, cậu bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau khi bạn học đó nghỉ học, mình trở thành đối tượng bắt nạt mới của họ.

Trong đầu cậu đột nhiên lóe lên hình ảnh một cậu bé khóc thút thít.

Vào một ngày của học kỳ trước, cậu bé đó tên Perus bị chặn ở một góc tường và khóc thút thít, mà mình nhìn thấy cậu ấy thì vội vàng đi ngay.

Valhein không thể nào quên được những chiếc lá rơi mà Perus nắm chặt trong tay, cậu cũng hiểu được tại sao cậu ấy nghỉ học.

Valhein cố gắng giữ bình tĩnh và nói: “Hutton, mọi người đều là bạn học, bình thường tôi cũng không đắc tội với cậu, thỉnh thoảng cậu nói đùa, thật ra cũng không sao cả. Con người mà chỉ cười nhạo người khác, thỉnh thoảng cũng bị người khác cười nhạo lại.”

Khi các bạn học gần đó nghe thấy những lời này, họ đều kinh ngạc nhìn Valhein.

Ngay cả cô gái mắt xanh cũng ngẩng đầu lên và nhìn qua bên cạnh.

Valhein nhìn thẳng vào Hutton và nói: “Nhưng mỗi lần tan học cậu luôn đuổi theo tôi để cười nhạo, thậm chí còn ra tay, thật sự không cần phải làm như vậy. Chúng ta là bạn học ở học viện Plato, giáo viên đã nói, sở dĩ để nhiều người chúng ta ngồi cùng một bàn, chính là để chúng ta trở thành cộng tác, cùng nắm tay nhau song hành trong tương lai, cùng nhau đối kháng với kẻ địch bên ngoài. Chúng ta là cộng tác, không phải là kẻ địch.”



Có rất nhiều bạn cùng lớp càng ngạc nhiên hơn, bọn họ không ngờ Valhein, người không nổi trội trong lớp năm ngoái lại nói chuyện có trật tự như vậy, thậm chí có một chút phong thái mà giáo viên mới có.

Một vài người nhận ra, dường như Valhein cao lớn cùng khỏe mạnh hơn học kỳ trước, không giống ma pháp sư mà giống chiến sĩ hơn.

Hoth nói: “Đúng vậy, Valhein nói rất đúng. Đừng như vậy, chúng ta đều là bạn cùng lớp.

“Theo tớ thì cứ bỏ qua đi.” Jimmy, người ngồi cùng bàn khác cười nói.

Phòng học ồn ào trở nên an tĩnh, có càng nhiều bạn học nhìn đến đây.

Hutton biến sắc, cậu ta đẩy Valhein một cái thật mạnh, Valhein ngửa ra sau một cái, cậu vội vàng đỡ bàn, suýt chút nữa thì đập đầu xuống đất.

Hutton giận dữ nói: “Cậu có ý gì? Tôi chỉ đùa với cậu thôi, vậy mà cậu lại làm quá lên như vậy! Không chơi nổi thì đừng chơi!”

“Vốn dĩ tôi đâu có muốn chơi với cậu.” Giọng nói của Valhein vẫn ôn hòa.

“Cậu đang kiếm chuyện à?” Hutton tiến lên một bước, cậu ta ỷ vào mình cao mà nhìn chằm chằm Valhein ở bên trên một cách hung dữ.

Hai người chỉ cách nhau một cái ghế.

Valhein vỗ áo bào dài, cậu quay người nhìn Hoth, cười dịu dàng, nói: “Tôi gặp chút rắc rối, anh có thể để ý đằng sau tôi được không? Không cần ra tay.”

Rất nhiều bạn học hơi biến sắc, để ý đằng sau có nghĩa tương đương với kề vai chiến đấu trong ngôn ngữ của binh sĩ. Mặc dù Valhein không cần Hoth ra tay nhưng có nghĩa là có thể Valhein sắp đánh nhau.

Hoth vừa đứng dậy vừa dùng chân đẩy ghế của mình ra.

Cơ thể cao hơn hai mét mốt đứng lên giống như một người khổng lồ thu nhỏ, phối hợp với thân thể cường tráng do được tôi luyện trong nhiều năm làm người khác cảm thấy ngạt thở.

“Tôi sẽ không để lộ phía sau của bạn mình cho kẻ địch.” Hoth trả lời nghiêm túc.



Danh tiếng của Hoth ở trường học vô cùng tốt, anh ta chưa từng gây chuyện thị phi nhưng mỗi khi bạn học trong trường xung đột, tiến hành đấu vật, quyền anh,… với các chiến sĩ của học viện khác, anh ta sẽ tham gia mà không chút do dự.

“Cám ơn Hoth.” Valhein quay đầu nhìn Hutton, mỉm cười nói: “Tôi không thích người khác gọi tôi là ba ngốc, cũng không thích hai ngốc, vì thế, tôi hy vọng cậu thề trước mặt mọi người sau này không gọi tôi là ba ngốc hoặc biệt danh khác. Hãy đối xử với tôi như một người bạn bình thường.”

“Cậu đang kiếm chuyện với tôi?” Hutton lạnh mặt.

“Không có.” Valhein trả lời nghiêm túc.

Sắc mặt của Hutton dịu lại, nói: “Vậy thì tốt. Tôi muốn gọi ai như thế nào là quyền của tôi, không cần cậu xen vào!”

“Cậu chắc chứ?” Valhein hỏi.

Hutton cười lạnh: “Sao? Cậu muốn đánh tôi? Cậu phải biết rằng chỉ cần không sử dụng thần lực, ma lực và vũ khí, thì học viện không cấm bất cứ trận đấu cá nhân nào. Lúc đấy Perus bị tôi đánh thành dáng vẻ gì…”

Không đợi Hutton nói xong, Valhein đột ngột vung tay phải lên đấm vào mũi Hutton.

Hutton không đề phòng nên bị đánh trúng, cậu ta kêu một tiếng thảm thiết, liên tục lùi về phía sau cho đến khi chạm lưng vào vách tường.

Máu mũi văng tung tóe.

Valhein vọt theo sau, xuyên qua hai người ngồi cùng bàn với Hutton, lập tức vung tay đấm vào bụng của Hutton.

“Ọe…” Hutton cong lưng như con tôm, bởi vì đau dạ dày mà nôn một trận.

Hai người ngồi cùng bàn với Hutton đang định ra tay thì Hoth khoác tay lên vai hai người.

“Đây là chuyện của hai người họ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »