Chương 25: Sống!

Lúc này, bàn tế khẽ rung chuyển, tạo thành lực hút cực lớn, ánh sáng vụt tắt, hút ba tinh linh thiên phú và toàn bộ ánh sáng vào trong bàn tế.

“Xem ra chỉ có thể chọn một...”

Valhein nhìn túi tiền và thanh kiếm Thanh Đồng trên bàn tế.

“Ồ?”

Valhein phát hiện túi tiền cũng không hề có sự biến đổi nào, vì vậy mở túi tiền ra, phát hiện tiền vàng vẫn còn ở bên trong, chỉ là, ánh sáng dường như mờ hơn một chút rồi.

Về phần cái kia thanh kiếm Thanh Đồng, không có chút thay đổi nào.

“Điều này lạ thật đấy…”

Valhein nghĩ một lúc lâu, cũng không hiểu rõ ràng cơ chế của hiến tế, cuối cùng lắc lắc đầu, quyết định sau đó từ từ thử, hiện tại không có thời gian.

“Xem ra phải tích góp tiền rồi. Vậy thì đặt ra mục tiêu nhỏ trước vậy, trước tiên kiếm 100 đồng xu vàng khắc hình đại bàng. Có thời gian thì thử 100 đồng xu vàng khắc hình đại bàng với người khác xem có thể hiến tế hay không. Nhưng mà, hoàn tất hiến tế, tiền bạc vẫn còn, vậy bàn tế kia rốt cuộc hấp thu cái gì chứ?”

Trong lòng Valhein ngẫm nghĩ, tay cầm thanh kiếm và túi tiền, lẩm nhẩm trở về.

Trước mắt nhấp nháy, Valhein mở to mắt, lần nữa trở về phòng ngủ.

Valhein vội vàng đi xem túi tiền, lúc mở túi, một trăm đồng xu vàng khắc hình đại bàng vẫn đang ở trong đó, bề ngoài có vẻ hơi u ám, mà thanh kiếm Thanh Đồng không có chút biến đổi nào.

Valhein lại cẩn thận kiểm tra thân thể, không có thay đổi gì lớn cả, nhưng quả thực cơ thể cảm thấy ấm áp.

“Nếu là thiên phú, hẳn là phải từ từ phát huy tác dụng, không cần phải nóng nảy.”

Trong lòng Valhein ngẫm nghĩ, lần nữa đi trở về phòng khách.

Tất cả không hề có chút thay đổi nào, ba vị đại thần và bức tượng Plato vẫn đang đứng vững ở cửa.

Valhein lần nữa ngồi xuống, mạch suy nghĩ bay tán loạn.

“Minh Tưởng thêm một lúc? Thôi bỏ đi, sống sót qua ngày mai rồi tính tiếp.”



Valhein bất đắc dĩ lắc đầu.

Thời điểm ở Ngôi Sao Xanh, Valhein tình cờ tiếp xúc với Minh Tưởng, ban đầu cũng không có cảm giác gì, sau nay vì nâng cao bản thân mình, không ngừng luyện tập, kết quả phát hiện tinh thần và tâm tính đều được tăng lên, thậm chí ngay cả tinh lực và cơ thể được được tăng lên.

Vì vậy, Valhein bắt đầu với chánh niệm trong tâm lý học, hệ thống học tập Minh Tưởng của phương Đông và phương Tây, còn đặc biệt tham gia vào lớp thiền tu và trung tâm nội quan. Đã từng trung tâm nội quan hoàn toàn tách rời khỏi ngoại giới, không chơi điện thoại không lên mạng không liên lạc với người khác mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm đi ngủ rửa mặt, thì không hề nói một lời nào, toàn bộ Minh Tưởng, ròng rã mười ngày, đã đạt tới cảnh giới rất cao.

Valhein lẳng lặng ngồi, không ngừng suy nghĩ về tương lai của chính mình ở Hy Lạp, từ từ rơi vào giấc ngủ.

Đồng thời lúc Valhein ngủ, sức mạnh thiên phú mạnh mẽ cuối cùng cũng được thức tỉnh, sức mạnh ấm áp tràn vào trong mỗi một bộ phận của thân thể.

Làn da của Valhein trở nên cứng cỏi, cơ bắp rắn chắc hơn, xương cốt trở nên chắc khỏe, cả người bắt đầu cao lớn.

Đến sau nửa đêm, sức mạnh thiên phú mời từ từ biến mất.

Ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào trong sân vườn, đột nhiên, bóng mờ của chân tường động đậy.

Bóng mờ động đậy càng ngày càng mạnh, nước bùn màu đen từ từ dâng lên.

Cuối cùng, bóng đen vỡ ra, lộ ra một bóng người màu đen, toàn thân bị trường bào màu đen bao phủ.

Người áo đen đi vào đến giữ sân vườn, cái bóng thật dài rơi trên mặt đất.

Bên trong cái bóng đó, có vô số khuôn mặt người đang vặn vẹo kêu rên, khóc rống, giận mắng, giãy dụa. . .

Dưới chân của người áo đen đen đó dường như có một gợn sóng mờ ảo, từ từ đi về phía trước, đột nhiên dừng ở cái cột bên ngoài hành lang.

Ba tượng thần khuôn mặt mơ hồ sừng sững đứng ở cửa ra vào của phòng khách, phía sau tượng thần là hình ảnh ma pháp Plato vẫn không nhúc nhích.

Giờ khắc này, bốn ánh mắt dường như đều đang nhìn chăm chú nhìn người áo đen.

Người áo đen nhìn chằm chằm hình ảnh ma pháp Plato.

Một hồi lâu, người áo đen chậm rãi lui về sau, cuối cùng hòa vào trong bóng tối biến mất không thấy tăm hơi nào nữa.



Vật đổi sao dời, Valhein đang ngủ.

Gà gáy um trời, Valhein đang ngủ.

Mặt trời mọc, Valhein vẫn đang ngủ.

Khụ khụ….

Thanh kiếm Thanh Đồng rơi trên mặt đất.

Valhein thân thể run lên, bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng cầm lấy thanh kiếm Thanh Đồng, sau đó đi ra ngoài cửa.

Buổi sáng ánh nắng giống như màu vàng mạc liêm khoác ở ngoài cửa.

“Còn sống!”

Valhein vô cùng kích động, cười lớn, trút hết nỗi sợ hãi và bất lực trong cả một ngày sau đó bất động thanh sắc mà lau khóe miệng.

Ùng ục ục…

Valhein sờ bụng, đứng lên, duỗi lưng một cái, đang muốn đi ăn sáng, đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng lắm.

Rất nhanh, Valhein cảm thấy không ổn, nhìn về ngoài cửa.

Mặt trời mọc lên khá cao….

Đột nhiên, sách ma pháp mở ra một viên đá cẩm thạch cổng hình vòm, tiếng nói truyền đến tòa bộ là từ trong mấy ăn uống thôi rồi.

“Valhein! Cậu xem lời của bản pháp sư là đánh rắm sao? Lễ khai giảng, toàn trường chỉ một mình cậu đến trễ! Lập tức cuốn đến học viện lên lớp ngay, ngay lập tức!”

Ầm…

Đá cẩm thạch cổng hình vòm lại nặng nề rơi xuống.

Trên trán Valhein toát ra mồ hôi lạnh, không ngờ trợ lý của Plato thực sự nổi giận rồi.