Chương 15: Kelton Không Biết Gì Về Mỹ Thực

Kelton do dự một chút, hít cái mũi, ông ấy ngửi được vị chua, nước bọt lập tức tiết ra, ông ấy vội vàng nuốt xuống.

“Ừ.”

Kelton cẩn thận ưỡn ngực ngẩng đầu, dùng tay cầm lấy salad một cách đẹp mắt, sau đó đưa lên miệng. Ông ấy vừa thưởng thức vừa trừng mắt, lộ ra vẻ mặt khó tin.

So sánh với nước sốt ngọt vừa rồi, ông ấy càng thích vị chua này hơn.

“Ngon không ngài?”

“Ừ… ngon…” Kelton ý thức được bản thân vừa nói ra, ông ấy vội vàng ngậm miệng.

Ăn xong miếng thứ nhất, Kelton lại lấy tay bốc miếng thứ hai, Valhein lại dùng thìa xương gõ.

“Chờ món chính lên rồi ăn.”

Kelton lặng lẽ rụt tay lại, ấy vậy mà ông ấy lại không có chút bất mãn nào.

Ông ấy chỉ muốn bữa tối đến nhanh lên.

Năm gã sai vặt che giấu chút xíu biến đổi trên khuôn mặt, tiếp tục ngẩng đầu nhìn đèn ma pháp.

Valhein tốn không ít thời gian để chế tạo sốt chua ngọt, chốc lát sau, Master bưng khay đến, đặt một xâu thịt lợn nướng lớn cùng một phần bụng cá ngừ đại dương nướng thật lớn lên bàn, sau đó lại đi ra bưng chiếc khay khác vào.

Trên đó có nhiều thứ hơn, có bánh mì bằng lúa mì hiếm có đắt đỏ, mực chua ngọt, cá chình xào thảo mộc cùng súp rau củ.

Master cắt sườn lợn nướng cùng bụng cá ngừ đại dương nướng ra thành từng khối, sau đó đặt lên ba cái đĩa sứ.

“Cám ơn.” Valhein cầm lấy cái đĩa.

Mùi thơm của thịt nướng nhanh chóng tràn ngập khắp căn phòng, yếu hầu của năm gã sai vặt nhấp nhô liên tục, thỉnh thoảng ánh mắt của bọn họ lạc vào mấy món ngon trên bàn.

Ở Hy Lạp, cho dù là người buôn bán nhỏ có tiền cũng ít khi ăn thịt dê, bò hoặc lợn, ngoại trừ đắt đỏ thì khó bảo quản cũng là nguyên nhân.



Luật pháp của Athens quy định, sau khi thịt được cúng bái thì mới có thể bán.

Mọi người chỉ ăn thịt sau ngày tế lễ.

Cho dù là Dolphin River cũng có lúc không thể mua thịt tươi ngon.

Nhưng mà Hy Lạp ở ven biển, cho nên ăn cá nhiều hơn một chút.

Thịt lợn cùng bụng cá ngừ đại dương đều có mỡ, sau khi nướng thì thịt kêu xèo xèo, mỡ sôi chảy ra, màu sắc hấp dẫn, mùi thơm ngào ngạt làm người ta thèm chảy nước bọt.

Kelton, người đã bị salad chua ngọt hấp dẫn, không thèm quan tâm thịt có nóng hay không mà lập tức bốc lên ăn.

Valhein cùng Master liếc nhìn Kelton một chút, bọn họ công khai xem thường hành động gấp gáp của ông ấy.

Kelton bất đắc dĩ cắm đầu thưởng thức, rất muốn nói không phải ông ấy vội vàng ăn thịt, mà là muốn nếm thử hương vị của thịt khi kết hợp với salad, điều này liên quan đến việc ông ấy có thể hấp dẫn nhiều quý tộc hơn hay không.

“Đây là sốt salad mới?” Master nhìn đĩa salad thứ hai, nói.

“Đây là ý tưởng của tôi, ngài có thể nếm thử, tôi nghĩ hương vị này thích hợp với người Hy Lạp hơn.” Valhein nói.

Master nắm một chút salad chua ngọt, vừa ăn vừa gật đầu.

Sau khi nuốt xuống, Master không ngừng khen.

“Tốt lắm! Tôi tin vị chua ngọt này có thể chinh phục nhiều người hơn. Valhein, cậu có muốn gia nhập Dolphin River hay không?”

Kelton ngừng thưởng thức, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn Valhein rồi cầm lấy salad chua ngọt lên.

“Tôi thích ma pháp hơn.” Valhein lễ phép từ chối Master.

“Tiếc thật! Nhưng mà chỗ trống trong phòng bếp của Dolphin River luôn là của cậu.”



Kelton bất đắc dĩ nhau nuốt, vị trí trong phòng bếp là điều mà ông ấy chưa bao giờ có.

Ba người lẳng lặng ăn tối, năm gã sai vặt yên lặng nuốt nước bọt.

Hôm nay Kelton mới biết, hóa ra sức ăn của ông ấy lớn như vậy, hơn nữa hoàn toàn không cảm thấy ngán.

Ăn xong miếng thịt cuối cùng, ông ấy đưa tay đến hai bát salad, nhưng đều trống không.

Cuối cùng, tám người nhìn bát súp rau củ lạnh ngắt kia.

Nấu rau củ hoặc các loại đậu trong nước, sau đó thêm chút hương thảo, phối hợp với bánh mì lúa mạch là món chính của người Hy Lạp cổ, ăn từ nhỏ đến lớn.

Năm gã sai vặt kia vô cùng đói, nhưng khi nhìn thấy canh rau củ dù có tốt hơn ngày thường thì bọn họ cũng chẳng muốn ăn tí nào.

Kelton thở dài một tiếng, nói: “Có salad, không ai lại bằng lòng uống canh rau củ cả.”

“Chính vì vậy, Valhein là Prometheus của giới mỹ thực.” Master nở nụ cười vui vẻ.

Master nhìn Valhein, bùi ngùi nói: “Tôi là tế trù, nhưng không có hứng thú với cúng bái cùng gϊếŧ mổ. tôi chỉ để ý đến thức ăn ngon, chỉ để ý đến khuôn mặt thỏa mãn của khách hàng khi được thưởng thức món ngon. Sở dĩ tôi gia nhập Dolphin River là vì Kelton để tôi được tự do. Mà ước mơ lớn nhất của tôi là sáng tạo một món ăn nổi tiếng khắp thế giới. Thời gian trôi qua, giấc mộng của tôi càng ngày càng xa, nhưng hôm nay, cậu đã giúp tôi hoàn thành một nửa giấc mơ đó. Cám ơn cậu, Valhein. Sự hào phóng của cậu giành được tình hữu nghị suốt đời của tôi.”

“Ngài quá khách sáo rồi.” Valhein hơi cúi đầu, lễ nghi chu đáo, không kiêu ngạo chút nào.

Kelton hừ nhẹ một tiếng, Valhein không hề tôn kính với ông ấy như vậy.

Valhein vừa quay đầu nhìn Kelton, hỏi ông ấy với ánh mắt tràn ngập sự khıêυ khí©h: “Thơm không ngài?”

Kelton nhìn thoáng qua khế ước bốn vị thần trên bàn, lại nhìn hai cái bát sứ rỗng tuếch.

“Thơm thật.” Ông ấy trả lời thật lòng.

Valhein đưa tay nói: “Một nghìn đồng vàng.”

‘Đây là giọng điệu gì vậy?’