Chương 7

Đỗ Triết đem bản dịch gửi đi, sau đó lại gọi điện thoại đến nhà xuất bản xác định xem họ đã nhận được bài viết đó chưa.

“Đã nhận được rồi, Đỗ tiên sinh bao giờ cũng đúng giờ.” – Nữ nhân ở đầu dây lộ vẻ sùng bái – “Chờ xác minh xong, chúng tôi sẽ gửi tiền nhuận bút vào tài khoản của ngài.”

“Cảm ơn, gần đây có văn bản gì cần phải phiên dịch không?”

“Có mấy cuốn sách mới, tiếng Đức, tiếng Nga, tiếng Ý, Đỗ tiên sinh, ngài muốn dịch loại sách nào?” – Ba ngôn ngữ này Đỗ Triết đều thông thạo cả.

“Thời gian như thế nào? Gần đây tôi có một số việc, có thể sẽ không nộp bản thảo sớm được.”

“Vậy bản tiếng Đức đi, thời gian phù hợp nhất, có điều nhuận bút có hơi thấp.”

“Nhuận bút thấp cũng không sao, tối nay phiền cô gửi tư liệu tới cho tôi.”

“Được ạ.”

Treo điện thoại, Đỗ Triết nhu nhu huyệt thái dương, mấy ngày nay bởi vì không có người nào làm phiền hắn, cửa trong nhà vẫn mở ra khiến buổi tối hắn ngủ không được ngon lắm.

Tùy tay đóng cửa, rồi lại mở ra, Đỗ Triết xoay người, chuẩn bị lên giường ngủ một chút.

“Cuối cùng cậu cũng chịu mở cửa!” – Lưu Hình Trúc một thân oán khí đứng trước cửa. Mấy ngày nay, sáng nào y cũng đứng cắm mốc trước cửa, nhưng Đỗ Triết không cho y cơ hội, đến bây giờ mới chịu mở cửa.

“Tôi mệt chết đi được, có việc gì chờ tôi ngủ dậy rồi tính sau.” – Đỗ Triết cũng không thèm để ý tới y, lập tức lên giường, kéo chăn, ngủ.

Mơ màng tỉnh dậy, đầu óc còn có chút hỗn độn, Đỗ Triết mở mắt ra, nhìn sang người nằm bên cạnh hắn, chính là Lưu Hình Trúc.

“Tỉnh?” – Lưu Hình Trúc không ngủ, Đỗ Triết vừa tỉnh y liền phát hiện ngay.

Đỗ Triết ngồi dậy, vuốt vuốt tóc, thản nhiên nói: “Có chuyện gì?”

“Cậu đồng ý với tôi là làm kiểm tra t*ng trùng.”

“Tùy anh, anh sắp xếp thời gian đi.”

Lưu Hình Trúc nhíu mày, bàn tay to vòng qua người Đỗ Triết: “Sao cậu lại lãnh cảm như thế? Không có chút phản ứng nào sao?”

Đỗ Triết cũng không thèm nhìn y, nhún vai, gỡ tay Lưu Hình Trúc ở trên người mình ra, kéo xe lăn tới bên giường: “Cũng không phải phiền toái gì, anh muốn tôi có phản ứng thế nào?”

“Cậu đã làm xét nghiệm t*ng trùng rồi sao?” – Lưu Hình Trúc cười gian, cũng không thèm hỗ trợ, nằm trên giường nhìn Đỗ Triết tự mình ngồi lên xe lăn.

“Không có.”

“Vậy cậu nhất định không biết kiểm tra như thế nào đi?” – Lưu Hình Trúc chờ hắn biến sắc mặt.

Đáng tiếc Đỗ Triết một chút phản ứng cũng không có, ngồi trên xe lăn sửa sang lại quần áo, thản nhiên nói: “Không phải là giống thử nghiệm máu với nướ© ŧıểυ sao?”

“Đúng vậy, hôm nay cậu có rảnh không?”

“Được, chờ tôi tắm rửa một chút.” – Đỗ Triết lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo sạch sẽ.

“Muốn tôi giúp không?” – Vừa nghe Đỗ Triết nói muốn đi tắm, Lưu Hình Trúc lập tức nhỏm hẳn dậy đuổi theo.

Đỗ Triết ngẩng đầu, liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Chân tôi có vấn đề chứ không phải đầu cũng có vấn đề.”

Như vậy là rõ ràng cự tuyệt, Lưu Hình Trúc còn có thể nói được cái gì, đành phải sờ sờ mũi, nhìn cửa phòng tắm trước mặt sập lại.

00*****************************************************************************00

Tắm rửa xong, Đỗ Triết lau mái tóc ướt từ phòng tắm đi ra, Lưu Hình Trúc ngồi ở sôpha phòng khách bày ra bộ dáng chờ đợi mòn mỏi.

Khẽ thở dài một cái: “Đi thôi, không phải nói muốn làm kiểm tra sao?”

“Hoan nghênh ngài, Đỗ tiên sinh.”

Vừa vào cửa, thanh âm lạnh như băng của trí năng quản gia vang lên làm cho Đỗ Triết nhớ tới máy tính của mình đã dùng trí năng, bởi vì không am hiểu nhiều về máy tính nên hắn không dám dùng.

“Xin chào, quản gia của anh tên gì?” – Nửa câu sau là hỏi Lưu Hình Trúc.

“KI 3432.”

“Đó là đánh số, tôi hỏi tên cơ?”

“Gọi K là được rồi.” – Lưu Hình Trúc thuận miệng nói, sau đó mang theo Đỗ Triết đến phòng ngủ của mình.

Đỗ Triêt nghi hoặc khó hiểu, phòng thí nghiệm của y là ở dưới lầu cơ mà??? “Sao không xuống dưới lầu?”

“Chẳng lẽ cậu muốn lấy t*ng trùng ở phòng thí nghiệm à? Đó không phải là lựa chọn tốt.”

Đây không phải là lần đầu tiên Đỗ Triết nhìn thấy phòng ngủ của Lưu Hình Trúc, nhưng là lần đầu tiên bước vào, hắn tùy ý đánh giá vài lần, không cảm thấy hứng thú, “Tôi nên làm thế nào?”

“Cái đó chút nữa nói sau, tôi cho cậu xem cái này trước đã.” – Lưu Hình Trúc đi đến tủ đầu giường, cầm lấy mấy thứ giống nhau đưa cho Đỗ Triết.

Tuy rằng hình thức không giống nhau, nhưng Đỗ Triết vẫn nhận ra đó là chứng minh thư, mặt trên là tên và ảnh mình.

“Anh chụp lúc nào?” – Đỗ Triết cũng không nhớ mình có chụp ảnh.

“Lần trước cậu tới, tôi bảo K chụp.” – Đương nhiên không chỉ có cái này, trong thế giới của Lưu Hình Trúc trên chứng minh thư, ngoài ảnh chụp, còn có AND, vân tay, tròng đen… Vô số thứ để xác định thân phận, đều lấy khi Đỗ Triết làm kiểm tra lần trước.

“Cái chứng minh thư này là thật.” – Đỗ Triết có chút hoài nghi, dù sao nơi này không thể so với thế giới của hắn, vấn đề thân phận không phải dễ dàng giải quyết như vậy, nhất là loại không hộ khẩu như hắn.

“Đương nhiên là thật.”

Đỗ Triết không biết là cái chứng minh thư này trân quý thế nào. Bởi vì Lưu Hình Trúc đối với quốc gia có nhiều cống hiến, nên y được một đặc quyền, bọn họ sẽ đáp ứng một yêu cầu của Lưu Hình Trúc, với điều kiện không ảnh hưởng đến ích lợi của quốc gia và nguy hại đến xã hội.

Đặc quyền này với Lưu Hình Trúc vẫn là vô dụng, y vẫn luyến tiếc dùng.

Nhưng vì thân phận của Đỗ Triết, Lưu Hình Trúc không nghĩ ngợi liền sử dụng ngay đặc quyền của mình.

“Tôi an bài thân phận của cậu là thành quả nghiên cứu di truyền gen của tôi, nhưng là sản phẩm thất bại.” – Lưu Hình Trúc giải thích.

“Sản phẩm thất bại?” – Đỗ Triết sửng sốt một chút lập tức phản ứng, đây cũng không phải là thất bại sản phẩm sao? Bằng không làm sao giải thích về đôi chân tật nguyền của mình.

Lưu Hình Trúc lại nghĩ là hắn không hiểu nên tiếp tục giải thích: “Tôi nói với bọn họ cậu là do tôi làm đột biến gen, nhưng có một tổ hợp gien có khuyết điểm, tiến hành tổ hợp, nhân bản lên, lấy thuốc đặc thù nuôi lớn…”

“Nhân bản người là phạm pháp.” – Đỗ Triết ngắt lời hắn.

“Đó là ở thế giới của các cậu, ở chỗ chúng tôi không tính.”

Thiên nhiên bị phá hoại để lại nhiều hậu quả nghiêm trọng, trong đó điều tệ nhất là dân cư ngày càng suy giảm. Vào cuối thế kỉ 22, nhân loại nhận ra rằng sinh sản tự nhiên ngày càng khó khăn, cũng may lúc đó kĩ thuật sinh sản vô tính trong ống nghiệm ngày càng hoàn thiện, ở mức độ nào cũng giảm bớt được một phần nào đó vấn đề này.

Nhưng phương pháp đó không hoàn toàn giải quyết được vấn đề, theo thời gian, đến giữa thế kỉ 23, vấn đề sinh sản của nhân loại ngày càng nghiêm trọng, gần 60% nhân loại xuất hiện tình trạng trứng (t*ng trùng) phát triển chậm không rõ nguyên nhân, căn bản không thể thụ tinh được, báo cáo này vừa đưa ra, thế giới tức thời lâm vào khủng hoảng.

Vì không cho hệ thống xã hội sụp đổ, chính phủ các quốc gia không thể không đưa ra phương án, cho phép sử dụng kỹ thuật nhân bản người, nhưng phải làm đơn và được cơ quan có thẩm quyền của nhà nước phê chuẩn mới được phép tiến hành.

Có thể nói, hiện tại, trẻ em nhân bản có tỉ lệ hơn trẻ em thụ tinh trong ống nghiệm hay được sinh theo cách bình thường.

Nghe Lưu Hình Trúc giải thích, Đỗ Triết thấy tò mò: “Vậy anh là loại nào?”

“Trẻ em sinh ra trong ống nghiệm, nghe nói cha tôi là người Trung Quốc còn mẹ là người Anh Quốc.”

“Nghe nói?” – Đỗ Triết nghi hoặc, trên đời có người nào nhắc đến cha mẹ mình lại dùng từ nghe nói, chẳng lẽ…

“Tôi chưa từng gặp qua bọn họ” – Lưu Hình Trúc thản nhiên phun ra những lời này.

“Thật có lỗi, tôi không nên hỏi.” – Đỗ Triết giải thích, hắn đoán Lưu Hình Trúc cũng là cô nhi giống mình đi.

“Không cần giải thích.” – Lưu Hình Trúc nhìn dáng vẻ của hắn chỉ biết hắn có chút ngại, cười cười, tiếp tục nói – “Ở chỗ tôi không biết cha mẹ của chính mình là điều bình thường, hiện tại nhân loại trên cơ bản đều không thể sinh sản bình thường, cho nên để yêu nhau, lập gia đình ngày càng hiếm, không có người kế thừa, nhân loại sớm muộn sẽ diệt vong, cho nên pháp luật quy định, mặc kệ là ai, trong cuộc đời sẽ có một người kế thừa, có thể tự sinh, có thể nhân bản, có thể làm thụ tinh trong ống nghiệm, có thể lấy trứng của đối phương hoặc do chính phủ lựa chọn, rồi sau đó có thể chọ tự mình nuôi dưỡng hay chính phủ nuôi dưỡng, nói như vậy số người lựa chọn cái thứ hai có vẻ nhiều, khoảng 2/3, cha mẹ tôi cũng là loại này.”

“Thế giới không có tình cảm.” – Đỗ Triết tổng kết.

“Có thể nói như vậy.”

“Vậy còn anh? Anh không phải cũng muốn có con đi? Theo như lời anh nói, anh được thụ tinh trong ống nghiệm, t*ng trùng chắc là có thể sử dụng được chứ?”

“Đúng vậy, bất quá tôi dự tính lựa chọn nhân bản người.” – Lưu Hình Trúc nhìn Đỗ Triết cười ám muội – “Nhưng là sau khi gặp cậu, tôi đổi chủ ý, có lẽ chúng ta sẽ có một đứa con đáng yêu đi.”

“Tôi nghĩ hôm nay tôi đến để làm xét nghiệm t*ng trùng.” – Đỗ Triết tuyệt không biến sắc – “Nếu t*ng trùng của tôikhông thể sử dụng?”

“Tôi có thể cho cậu nuôi dưỡng noãn nhân tạo, nhưng mà chân cậu sẽ phải nghĩ biện pháp khác.”

“Tôi không đáp ứng anh theo đuổi tôi.”

“Nhưng cậu cũng không cự tuyệt, điều này chứng tỏ cậu cũng không bài xích tôi, tôi vẫn còn cơ hội.” – Lưu Hình Trúc cười đắc ý.

Đỗ Triết trầm mặc, Lưu Hình Trúc nói đúng, hắn quả thật không bài xích Lưu Hình Trúc, bằng không cũng sẽ không cho y tới gần.

“Tốt lắm, chuyện này về sau bàn lại, chúng ta giải quyết phiền toái trước mắt đã, nào, cởϊ qυầи áo!”

“Sao?”