Mặt trời nhô lên ở phía chân trời, ánh sáng chiếu xuyên qua tầng mây dày, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
Lúc Đỗ Triết tỉnh lại, Lưu Hình Trúc đã không ở bên cạnh, thân thể không khỏe làm hắn hiểu được tối hôm qua có chút phóng túng, nhưng làn da khô ráo cho thấy người kia đã tận tình làm vệ sinh cho hắn.
Xốc chăn lên, nhìn về phía giường nhỏ đối diện, bé con nhu thuận ngồi đấy, tay ôm gấu bông, tay lật tập tranh, Đỗ Triết nhớ rõ đó là nhà xuất bản khi biết hắn thích đi du lịch mà tặng, mặt trên in đầy những nơi non xanh nước biếc, danh lam thắng cảnh, di tích lịch sử, trên người bé con vẫn mặc áo sơ mi trắng, hôm qua khi đi mua sắm bọn họ quên mua áo ngủ cho bé.
Bên cạnh giường, Tiểu B im lặng đứng đó, tựa hồ quan sát bé con.
Nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã thấy tám giờ hơn, liếʍ liếʍ môi chậm rãi ngồi dậy.
Hành động rất nhỏ nhưng cũng làm hai người bên cạnh chú ý.
“Chú (Chủ nhân), buổi sáng tốt lành.”
“Ừ, buổi sáng tốt lành, Hiểu Hạo, ăn sáng chưa? Tiểu B, phiền ngươi lấy giúp ta chén nước.”
Tiểu B lập tức đi lấy, bé con gật gật đầu, “Ăn~”. Bé con khi nói chuyện thanh âm rất nhỏ, ngữ điệu cũng không rõ ràng, nhưng nghe rất thoải mái.
Cười cười gật đầu, Đỗ Triết mặc quần áo, tiếp nhận nướ© ŧıểυ B mang đến, uống một ngụm, Đỗ Triết hỏi: “Hình Trúc đâu? Sao lại không thay quần áo cho Hiểu Hạo.”
“Chủ nhân đi làm, tiểu chủ nhân không cho thay.” – Tiểu B thành thật nói.
“Sao?” – Đỗ Triết đi tới trước mặt Hiểu Hạo – “Sao lại không thay quần áo.”
Bé con nhăn nhó trong chốc lát, mới ngượng ngùng nói: “Chờ chú….” – Bé con có thể nói là rất biết phân biệt thiện ác, ai đối tốt với bé, bé sẽ rất nhanh tiếp nhận đối phương, hưởng thụ đối phương sủng ái.
Hiểu được! Đỗ Triết xoa đầu bé, lấy quần áo thay cho bé: “Hiểu Hạo, về sau phải học tự mặc quần áo, biết không?”
“Vâng.”
Mặc quần áo, đi giày đầy đủ, sau khi đánh răng rửa mặt, Đỗ Triết mang theo bé con đến phòng ăn dùng bữa, Tiểu B đã dọn xong bữa sáng, vài miếng thổ ty nướng vàng óng ánh, tiên quá bồi căn, sữa nóng cùng với trứng chần nước sôi, còn thêm một phần salad.
“Hôm nay là cơm tây sao? Thật thơm.” – Đỗ Triết không tiếc lời khen ngợi, đem bé con đặt lên ghế, đem dao nĩa đặt trước mặt. Nhà họ phần lớn đều ăn sáng theo kiểu Trung, ngẫu nhiên ăn bữa sáng kiểu Tây cũng thật không tệ.
Tiểu B mang sữa cho bé con, nghe thấy vậy liền đáp: “Sáng nay tiến sĩ đã dặn. Chủ nhân muốn ăn gì, Tiểu B lập tức đi làm.”
“Không cần, thế này là được rồi.” – Đỗ Triết khoát tay, hắn cũng không ăn được nhiều, chừng này là đủ rồi – “Lát nữa ta đưa Hiểu Hạo ra ngoài mua đồ, ngươi ở nhà sắp xếp lại phòng của Hiểu Hạo nhé.”
“Vâng.”
00*****************************************************************************00
Đội mũ cho bé con, nghĩ nghĩ một chút, Đỗ Triết lại lấy từ ngăn kéo ra một cái khẩu trang đeo cho bé, thời gian này trẻ nhỏ dễ bị cảm, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Đỗ Triết lái xe đưa bé con tới trung tâm mua sắm gần đấy, định mua một chút đồ dùng hằng ngày cho bé, làm sao để bé có cuộc sống tốt nhất.
Lầu hai của khu thương mại là khu dành cho trẻ em, Đỗ Triết không cần nhân viên bán hàng giới thiệu, nắm tay của bé con đi lên.
“Hiểu Hạo thích gì thì nói với chú nhé, được không?”
“Vâng ạ.” – Bé con hết nhìn đông lại nhìn tây, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong mắt lộ rõ tò mò cùng hưng phấn.
Trẻ con trong khu này rất nhiều, so với những đứa trẻ khác, bé con rất ngoan ngoãn, khiến cho các nhân viên rất thích, mỗi khi mua một sản phẩm gì đều tặng thêm cho bọn họ thứ gì đó, tuy không đáng giá, nhưng lại khiến bé con rất vui.
Đi ngang qua khu bán đồ chơi, bé con luyến tiếc li khai, nhẹ nhàng lôi kéo Đỗ Triết, cánh tay nhỏ bé chỉ vào một chỗ: “Nơi đó…” – Bé nhớ rõ Đỗ Triết nói thích gì thì bảo.
Đỗ Triết theo ý của bé, cùng đi vào khu vực đồ chơi, nhiều món đồ rực rỡ làm bé con không dời mắt đi được.
“Hoan nghênh quý khách, vị tiên sinh này muốn mua đồ chơi sao? Mời tiên sinh sang bên này, đây là những món đồ thích hợp với trẻ em tầm bốn tuổi.” – Nhân viên bán hàng rất tinh ý, đưa hai người đến một khu vực, Đỗ Triết nhìn thấy trên tường có dán dòng chữ “Thích hợp cho nhi đồng 4~8 tuổi.”
“Em trai thích cái gì a? Chị lấy cho em xem.” – Nhân viên tuy còn trẻ nhưng rất có kinh nghiệm, biết xuống tay với trẻ nhỏ mới là cách để các vị đại nhân xuất tiền ra.
Bé con nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng chỉ vào một con gấu bông: “Cái đó.”
Đỗ Triết nhìn lại, đó là một con gấu bông to gần bằng bé con, có mặc đồ hải quân: “Phiền cô lấy xuống cho tôi xem.”
“Được.”
Đỗ Triết xem con gấu bông, thấy chất lượng không có vấn đề gì, đưa cho bé con ôm.
Theo giới thiệu của nhân viên, Đỗ Triết mua gỗ xếp hình, nhạc cụ cho bé, đồ học toán, xe ô tô điều khiển từ xa, thậm chí còn có cả một chiếc xe việt dã màu lục quân rất thích hợp cho bé trai chơi. Bất quá, lần này Đỗ Triết cũng tốn kém không ít, xem ra tính toán nghỉ ngơi thêm một thời gian đành phá sản, về nhà lại phải tiếp tục nhận thêm công việc.
Đem các thứ đóng gói lại để vào xe đẩy, hai người tạm biệt nhân viên rời đi, lần này Đỗ Triết không bế bé con mà để bé cùng đẩy xe bên người.
Có được món đồ chơi yêu thích, mua cái gì tiếp theo bé con cũng không để ý, tùy cho Đỗ Triết lựa chọn.
Mua hàng xong xuôi, Đỗ Triết mang một số đồ nhỏ về, còn các thứ lớn hơn thì để cho nhân viên đưa đến nhà.
Qua khu bán thực phẩm mua chút đồ ăn, hoa quả thịt cá tươi, Đỗ Triết lên đường về nhà.
Lúc về đã là hơn mười một giờ, bé con tựa hồ chơi nhiều nên mêt, ghé vào lòng Đỗ Triết ngủ ngon lành, nước miếng thấm ướt ngực áo Đỗ Triết.
Xuống xe, Đỗ Triết không muốn đánh thức bé con, hai bảo vệ của tiểu khu là chú Toàn và Tiểu Quý thấy vậy liền tới giúp hắn, Đỗ Triết cảm ơn, thanh toán tiền xe, rồi ôm bé con vào tiểu khu.
Trên đường đi, mọi người nhìn thấy tình huống này chỉ gật đầu cười cười, không đánh động tới bé con.
Đến nhà, Đỗ Triết lấy chìa khóa trong túi ra, bắt tay chú Toàn, xoay người lơ đãng đá hai cái vào cửa, đây là tín hiệu cho Tiểu B là có người lạ, để cho nó trốn đi, tuy rằng lúc này Tiểu
B chưa chắc đã ở nhà hắn.
“Phiền hai người đặt các thứ ở trên bàn giúp ta, thật sự rất cám ơn hai người.”
“Việc nhỏ mà, không có gì phải cảm tạ.”
Đỗ Triết trước hết ôm bé con vào phòng, thu xếp tốt, liền đi ra đón tiếp hai người.
Chú Toàn và Tiểu Quý đang trong giờ làm việc, nên để đồ xuống liền rời đi, Đỗ Triết cũng không giữ bọn họ, chỉ cầm một túi hoa quả cho hai người, xem như cảm ơn.
Hai người đều cầm lấy, thuận tiện liền đem rác của nhà hắn đi luôn, nói là giúp hắn nhưng đây là thói quen từ khi chân Đỗ Triết chưa khỏi, tuy rằng hiện tại hắn có thể đi đứng tốt nhưng mọi người vẫn giữ thói quen đấy.
Hai người đi rồi, Tiểu B còn không có đi ra, Đỗ Triết biết rằng nó đang ở bên kia, liền mở cửa đi sang, quả nhiên thấy Tiểu B đang bận rộn.
“Chủ nhân, phòng đã sắp xếp xong, Tiểu B đi làm cơm trưa.”
“Không phải vội, ta đã mua một chút đồ ăn về, chỉ cần hâm nóng lại rồi nấu thêm cơm là được.”
“Vâng.” – Tiểu B vui vẻ chạy đi. Nó đem mục đích tồn tại là làm việc nhà cho chủ nhân, cho nên với phân phó của Đỗ Triết nó luôn cố gắng hoàn thành.
“Nhìn các ngươi hai bên qua lại, ta thấy thực ghen tị.” – Trí não quản gia K đã lâu không xuất hiện.
Đỗ Triết cười: “Ngươi cũng biết cái gì là ghen tị sao?”
“Không biết, bất quá ta thấy từ này thực phù hợp với tình cảnh hiện tại của ta.”
“Không phải ta không muốn cho ngươi đi qua, mà là không có biện pháp, bên kia không có trang bị hệ thống thiết bị trí năng.”
“Ngươi thử phóng tín hiệu qua cửa xem, lại chuẩn bị cho ta máy tính có tính năng cao.”
“Như vậy được không?” – Đỗ Triết hồ nghi.
“Thử xem, không được ta cũng không oán giận.”
“Được rồi, chờ Hình Trúc về ta sẽ làm.” – Mấy thứ máy tính đó cũng chỉ có Lưu Hình Trúc mới biết cách động đến.
K không hề lên tiếng.
Nhìn Tiểu B sửa sang lại phòng, rất sạch sẽ, Đỗ Triết đánh giá qua một chút, vẽ phác thảo, tính toán xem trang trí phòng như thế nào. Việc này không thích hợp nhờ người khác, chỉ có thể để chính hắn làm.
Vách tường nên sơn màu sắc rực rỡ, có lẽ nên để Hiểu Hạo cùng làm? Đỗ Triết sửa sang lại một số đồ mua đến.