Chương 4.2

Dương Vân Cương đang định nhấn nút thang máy, nhưng khi nghe Tùy Ninh nói như vậy, anh ta dừng lại và quay đầu lại nhìn Tùy Ninh với vẻ khó hiểu.

Tùy Ninh lạnh lùng nói: "Vụ việc hôm đó đã xảy ra chuyện."

Dương Vân Cương suy nghĩ một chút: "Ồ, em nói chuyện của anh Chu à, tôi nhìn thấy rồi, ai thế, lúc này còn đùa nhây?"

Tùy Ninh: … Người anh em này lạc quan thật.

Tùy Ninh bình tĩnh nói: "Hôm đó tôi đã ở đó, là thật."

Đôi mắt của Dương Vân Cương đột nhiên trợn to lên, nhìn Tùy Ninh như thể cô đang nói dối: "Chuyện... Chuyện này không thể nào, có người đã chết thật à?"

Tùy Ninh nói: "Ừ."

Dương Vân Cương nghĩ tới một chuyện quan trọng hơn: "Thật sự có người biến dị! Giống đoạn video kia sao!"

Tùy Ninh gật đầu.

Giọng điệu của Dương Vân Cương càng trở nên tuyệt vọng hơn: "Anh Chu ở tòa nhà số 3 thực sự đã biến thành người biến dị có tám mắt à?"

Tùy Ninh: "...Chắc là thế."

Dương Vân Cương trượt dọc theo bức tường xuống đất, bắt chéo hai cái chân dài lại, không thiết sống nữa.

"Có phải chơi Khủng hoảng ngày tận thế quá nhiều nên bị ảo giác không..."

Tùy Ninh: "..."

Tùy Ninh quay đầu đóng cửa lại, rất nhiều người trên mạng cũng đang đặt câu hỏi về tất cả những gì họ gặp phải, những người chưa từng thấy thì không tin là điều bình thường.

"Cho nên, tôi khuyên anh không nên chạy lung tung."

Sau đó cô nhìn chiếc quần rộng và đôi dép lê của Dương Vân Cương, ám chỉ nói: "Muốn chạy trốn thì không thể cứ như này mà chạy ra ngoài."

Dương Vân Cương vừa nhìn thấy Tùy Ninh đang định mở lối thoát hiểm thì nhanh chóng nhảy lên ngăn cản: "Em đi đâu vậy?"

Thấy Tùy Ninh không nói, Dương Vân Cương bắt đầu bày tỏ suy nghĩ của mình và bắt đầu thao thao bất tuyệt:

"Thảo nào chính phủ đã áp đặt lệnh phong tỏa. Có thể không áp đặt lệnh phong tỏa sao? Chúng ta nên ở trong nhà. Chết tiệt, bây giờ nghĩ lại, ngày nào tôi cũng mở cửa đợi bên tài sản. Lỡ như bên tài sản cũng là người biến dị thì sao?"

Dương Vân Cương nói rất nhiều, nhưng Tùy Ninh không trả lời anh ta:

"Anh biết tín hiệu đã biến mất, phải không?"

Tùy Ninh ngước nhìn Dương Vân Cương, đôi mắt cô sáng ngời đến ngạc nhiên:

"Anh nghĩ tại sao tín hiệu đột nhiên biến mất? Hơn nữa còn biến mất cả ngày?"

Dương Vân Cương không phải là một kẻ ngốc, anh ta không tin những gì được nói trên mạng bởi vì anh ta là một người vô thần và là một trai thẳng kiên định.

Nhưng bây giờ nghe những gì Tùy Ninh đã kể cho anh ta nghe và liên tưởng đến những gì anh ta đã nhìn thấy trong khoảng thời gian này, cho dù không muốn tin anh ta cũng chỉ có thể tin rằng đó là sự thật.

Ngày tận thế thực sự đến rồi.

Nói cách khác, tận thế đến vào ngày hôm nay, khi tín hiệu bị cắt mất.

Tùy Ninh thấy dường như Dương Vân Cương đã hiểu ý.

Cô nói chậm rãi: "Người đàn ông đuôi rắn đã xuất hiện hơn một tháng trước, tôi đã nhìn thấy chú Chu biến thành… Người biến dị. Mặc dù tháng này rất hoảng sợ, nhưng bên tài sản vẫn giao đồ ăn đúng giờ, trên đường vẫn có cảnh sát tuần tra, nhưng ngoài việc không thể ra khỏi nhà, cuộc sống dường như không có nhiều nguy hiểm tiềm ẩn."

"Nhưng hôm nay..."

Tùy Ninh nhìn thang máy dừng ở tầng một: "Bên tài sản cả ngày không đến, trên đường cũng không có tiếng xe cảnh sát. Tôi quan sát thấy có vài người đi xuống tầng dưới rồi, không có ai ngăn lại."

Dương Vân Cương tiếp lời: "Tín hiệu cũng bị cắt... Cho nên... Có lẽ phải xảy ra chuyện nguy hiểm hơn sự xuất hiện của người biến dị."