Chương 3.2

Ngay cả số điện thoại cũng bị người dân chen lấn, Tùy Ninh chán nản đặt điện thoại xuống.

Trên mạng tràn ngập những suy đoán của người ngoài khu về khu Trường Hi, khu Trường Hi tràn ngập sự tuyệt vọng và năng lượng tiêu cực đang lan rộng.

Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, hình tượng người đàn ông có cái lưỡi dài sau đầu đã biến thành một con quái vật có tám mắt và bốn cái miệng, bay qua mái hiên và vách tường để đến ăn thịt người.

Tùy Ninh nhạy bén nhận thức được, hiện giờ tốc độ xóa bài đã chậm hơn rất nhiều.

Vào ngày đầu tiên áp dụng lệnh phong tỏa, trên cơ bản một ít suy đoán của mọi người đã biến mất chỉ sau vài phút.

Hiện giờ thông tin về người đàn ông có cái lưỡi sau đầu vẫn đang lan truyền trên mạng, khiến những người khác chưa từng nhìn thấy cũng phải khϊếp sợ.

Có phải... Chính phủ đã mệt để đối phó rồi.

Vậy có phải những việc như này… Có rất nhiều không?

Tiếng chửi bới, đánh nhau từ ngoài đường truyền đến, Tùy Ninh chết lặng.

Buổi tối cũng không ngủ được, khi nhắm mắt lại trong đầu lại hiện lên hình ảnh cái lưỡi trơn nhẵn của người đàn ông.

Tùy Ninh dùng chăn bông quấn mình, đánh giá xác suất nếu cô lặng lẽ lẻn vào đường Phong Viên sau đó vượt qua khỏi khu này lớn đến mức nào.

Cuối cùng cô tuyệt vọng chấp nhận, về cơ bản là không thể.

Hơn nữa, Tùy Ninh phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.

Đó là nếu ai đó không có thức ăn thì họ sẽ đi đến bước đường cùng.

Đó là lúc nguy hiểm nhất.

Chung cư Tùy Ninh ở được coi là chung cư cao cấp nhất của khu Trường Hi, nhằm để ổn định lòng người, bên tài sản cũng khá tốt, mặc dù có nguy hiểm nhưng mỗi ngày đều đi phát một ít rau, trứng, thịt.

Tùy Ninh phơi khô rau, nhét vào tủ lạnh, sắp xếp lịch trình ăn uống một cách hợp lý.

Hoạt động hàng ngày của cô là rèn luyện thân thể với những quả tạ mà trước đó cô đã mua để đóng bụi, ngoài ra cô còn sử dụng máy chạy bộ đã lâu không dùng đến.

Lúc nghỉ ngơi thì nói chuyện phiếm với Giang An An, Giang An An vẫn còn đi làm như bình thường, những tiếng cười nói vui vẻ của người dân trên đường được ghi lại trong video, giống như không hề bị bất kỳ việc gì ảnh hưởng đến.

Lúc này, Tùy Ninh cảm thấy như mình đã bước vào một không gian khác, giống như bị cả thế giới bỏ rơi.

Cũng may anh trai nhà bên mỗi ngày mở cửa lấy đồ đều gây ra tiếng động lớn, khiến cho Tùy Ninh cảm thấy dù bị bỏ rơi cũng không phải chỉ có một mình mình.

Sau một tháng, từ lúc bắt đầu mọi người có sợ hãi thì bây giờ đã biến thành thói quen, giống như kẻ biến dị đầm đìa máu đó là do mọi người tự ảo giác ra.

Những lời phàn nàn và chửi rủa trong nhóm dần ít đi, gần như biến thành câu hỏi cầu xin khi nào thì có thể đi ra ngoài.

Bọn họ còn phải đi làm, ngoại trừ khu Trường Hi, những nơi khác vẫn đi làm bình thường nên đã có một số người bị sa thải.

Tùy Ninh nghe nói ông cụ Trương ở tòa nhà số năm bị đau tim đột ngột đã được đưa đến bệnh viện, không biết có ổn không.

Lại thấy trên tin tức một số chung cư bình thường ở khu Trường Hi đã cắt lương thực, bốn người ăn một quả cà chua trong một bữa cơm.

Ngay khi cô nghĩ mọi chuyện không thể nào thần kỳ hơn được nữa thì bùm, tín hiệu đã biến mất.

Đúng vậy, một tháng rưỡi sau khi video người đàn ông đuôi rắn bị rò rỉ, điện thoại di động, TV, máy tính và iPad của cô đã trở thành đồ trang trí.

Cô không có cách nào để liên lạc với thế giới bên ngoài.

Ngoài cửa có tiếng động, Tùy Ninh cầm gậy bóng chày quan sát ra bên ngoài bằng lỗ mắt mèo.

Là anh trai nhà đối diện, tóc hơi dài, nhìn thoáng qua rất buồn cười.

Anh ta cẩn thận thò đầu ra, nhìn trái nhìn phải rồi lao tới trước cửa nhà Tùy Ninh.

"Cộc cộc."

Tùy Ninh cầm chặt cây gậy bóng chày của mình, không nói gì.

"Em gái, em có ở đó không?"