Chương 11.2

"Cô Tùy, anh Dương.”

Người đàn ông đặt tay phải lên ngực trái, hơi cúi người.

"Chào hai người, tôi là thư ký viện nghiên cứu số 5, Niên Trường Minh.”

Hai người Tùy Ninh đều không trả lời anh ta, Niên Trường Minh cũng không để ý, anh ta mỉm cười nói: "Phân khu phòng nghiên cứu số 5 ở dưới cầu, xe của các người không thể lái đến đó được.”

Nói xong Niên Trường Minh vỗ tay, một người đàn ông cường tráng đứng bên cạnh cầu không biết mở cơ quan gì đó, cả cây cầu phát ra tiếng nổ thật lớn.

Tùy Ninh hết hồn hết vía, không ngờ cả cây cầu Hoài Dương đang từ từ hạ xuống, chỗ đỗ xe cách mình càng ngày càng xa, mà mình cùng với cây cầu dưới chân cách lòng sông Hoài Dương cuồn cuộn càng ngày càng gần.

Lúc mặt cầu sắp hạ xuống ngang mực nước sông, Dương Vân Cương nhỏ giọng nói một câu "Trâu bò", Niên Trường Minh cười cười, xoay người: "Xin hãy đi theo tôi.”

Người đàn ông vẫn đứng kéo cây cầu xuống.

Gạt một tay cầm khác, mặt cầu trước mặt Niên Trường Minh chậm rãi tách đôi ra, lộ ra bậc thang thật dài dưới đất.

"Mấy người... Viện nghiên cứu ở dưới nước?"

Bây giờ thì Tùy Ninh đã dám khẳng định, Viện nghiên cứu số 5 tuyệt đối có liên quan đến chính phủ, cầu Hoài Dương là do chính phủ xây dựng, cơ quan như vậy nhất định không phải chỉ một cá nhân có thể làm ra.

Niên Trường Minh nghe thấy Tùy Ninh hỏi, không xoay người nhưng nghiêng đầu: "Cô Tùy không cần lo lắng, tất cả đều an toàn.”

Nói xong Niên Trường Minh dẫn đầu đi vào bên trong.

“Làm sao bây giờ? Vào không?"

Dương Vân Cương nói xong thì nhận ra mình đang hỏi một câu hết sức nhảm nhí. Tình huống bây giờ, nếu không đi vào lỡ không may bọn họ bị nhấn xuống sông thì làm sao bây giờ.

Nhưng Tùy Ninh bên cạnh dường như không căng thẳng như lúc trước nữa, cô khẽ gật đầu: "Đi.”

Hai người theo Niên Trường Minh đi vào trong, đáy mắt Tùy Ninh nhìn thấy người đàn ông điều khiển cơ quan vẫn không nhúc nhích, có điều sau khi bọn họ vào trong thì cửa cầu đóng lại.

Trong nháy mắt bóng tối khiến cho Tùy Ninh nắm chặt rìu trong tay, sau đó trước mắt lại xuất hiện ánh đèn sợi đốt sáng ngời.

Trước mặt là một sảnh lớn rộng rãi, có rất nhiều người qua lại, thậm chí có người đang cầm ly giấy lấy cà phê.

Niên Trường Minh đưa họ đến quầy lễ tân.

“Tùy Ninh, Dương Vân Cương.”

Niên Trường Minh đưa giấy chứng nhận của mình ra, Tùy Ninh liếc mắt một cái, là giấy chứng nhận của viện nghiên cứu số 5.

Cô gái ở quầy lễ tân buộc tóc đuôi ngựa, cười đến mức khiến người ta như được tắm gió xuân: "Tổ trưởng Niên, bên này là xin tham quan sao?"

Thanh Niên Minh lấy giấy tờ lại: "Tham quan, hơn nữa còn xin dị hóa.”

Cô gái có chút ngạc nhiên nhìn Tùy Ninh, lại nhìn Dương Vân Cương, cười gật đầu đưa cho Niên Trường Minh một cái thẻ từ.

"Nơi này là phân khu phía nam của Viện nghiên cứu số 5, dù sao khu Hoài Dương cũng là nơi dễ phòng thủ khó tấn công nhất khu phía nam, cũng là nơi phát triển kinh tế nhất.”

Niên Trường Minh dẫn theo hai người đi thang máy tới tầng âm hai: "Viện nghiên cứu số 5 đã có lịch sử hai trăm bốn mươi năm, chuyên môn nghiên cứu một ít sinh vật đặc biệt.”

"Lúc trước chúng tôi nhận được tin tức, hai người đều từng bị sinh vật biến dị tấn công nhưng vẫn sống sót, viện nghiên cứu cảm thấy hai người rất có tiềm năng, hy vọng có thể gia nhập với chúng tôi, làm nên sự nghiệp vì sự sống còn của loài người.”

"Sinh vật biến dị?"

Dương Vân chen vào một câu.

Niên Trường Minh gật đầu, vẫn giữ nụ cười mang tính thương hiệu của anh ta.

"Thứ tấn công các người ở trạm xăng chính là sinh vật biến dị.”