Chương 1.2

Tiếng tim đập càng ngày càng mạnh, Tùy Ninh ổn định lại cảm xúc đi lên hỏi thăm.

Cảnh sát phụ trách rất trẻ, gương mặt chữ điền nghiêm túc nói: "Khu Trường Hi bộc phát dịch bệnh, hiện tại tất cả cư dân không được rời đi."

Tùy Ninh nhìn những cảnh sát khác đang khuyên đội xe quay lại, cô tự mình giơ tay lên cho cảnh sát nhìn thử: "Tôi không có bệnh."

Cảnh sát lắc đầu: "Bên trên có lệnh, tất cả cư dân không được rời đi."

Nhìn đám cảnh sát súng ống đầy đủ, Tùy Ninh không tiếp tục kiên trì, nhìn thoáng qua chủ xe còn đang ồn ào với cảnh sát, cô quay người về nhà mình.

Giang An An lại gọi điện thoại tới: "Tùy Ninh, tớ đang ở gần đường Phong Viên, sao lại có cảnh sát tới nhỉ."

Hiện tại Tùy Ninh đã bình tĩnh lại, lúc trước cảm thấy khủng hoảng với chuyện không biết sẽ xảy ra, nhưng hiện tại đã rõ ràng là có chuyện xảy ra, ngược lại Tùy Ninh không quá luống cuống.

Sự bất an của mình không phải là ảo giác, thật sự có chuyện xảy ra rồi.

"An An, khu Trường Hi bị phong tỏa rồi, tớ không ra được. Cậu đừng lo lắng, tớ sẽ chăm sóc tốt chính mình, cậu cũng trở về đi, hai ngày này ít đi ra ngoài thôi."

Giang An An không nghĩ tới lại thế này, cô ấy chỉ nói quay về thử xem có thể nhờ người giúp Tùy Ninh thoát ra ngoài không.

Giang An An là phó tổng giám đốc của tập đoàn Hồng Nguyệt chuyên sản xuất cung cấp quân công vì quốc gia, rất có thực lực.

Tùy Ninh trả lời chắc chắn vài câu, sau đó cúp điện thoại vào thẳng siêu thị.

Thật sự muốn điên lên mà, chuyện thứ nhất chính là phải nắm chắc thời gian trữ chút vật tư.

Người trong siêu thị không nhiều, đều là cô chú trung niên dậy sớm mua thức ăn, đoán chừng những người khác đều đã bị chặn trong xe rồi.

Tùy Ninh liều mạng đẩy xe bỏ đồ hộp, lương khô và thùng nước vào.

Siêu thị gần nhà, cô muốn thuê xe đẩy nhỏ trở về cũng không quá phiền phức.

Chờ Tùy Ninh đẩy một xe đồ ăn, dược phẩm, thậm chí còn có một cây búa quân công chưa mở lưỡi và một cái gậy bóng chày đi tính tiền.

Ông chú bên cạnh cầm theo hai bó rau quăng tới ánh mắt khϊếp sợ.

Tùy Ninh về đến nhà rồi khóa trái cửa, lại móc ra thiết bị cài trên cửa mua đợt du lịch trước đó, sau đó bắt đầu dùng đá mài đao mài lưỡi búa.

Tùy Ninh tự an ủi mình không phải sợ video giả kia, chỉ là... Lo trước khỏi hoạ.

Một buổi chiều cứ như thế trôi qua, sức lực Tùy Ninh mài búa còn yếu, cho đến khi cô bị một loại cảm giác kỳ lạ bừng tỉnh.

Loại cảm giác này... Giống cảm giác buổi sáng hôm nay thức dậy.

Tùy Ninh biết mình không mơ thấy ác mộng, chính là giác quan thứ sáu đang nói cho cô biết có gì không đúng.

Tùy Ninh đứng lên, kéo màn nhìn ra phía ngoài.

Nhà Tuỳ Ninh ở tầng 5, cả tòa nhà cao tầng có 10 lầu.

Cách mặt đất không quá cao, có thể trông thấy công viên bể phun nước, có thể trông thấy đứa bé chơi trên con đường nhỏ đá cuội, còn có thể trông thấy mảng lớn dây thường xuân bên cạnh vách tường.

Không có gì không đúng.

Tùy Ninh quay người muốn đi, đột nhiên trái tim cô thắt lại, lượng mồ hôi lạnh lớn lập tức làm ướt sau lưng.

Rốt cuộc cô hiểu cảm giác thân thể không ngừng kêu gào không hài hòa đến từ đâu!

Trên vách tường ngoài nhà cô...

Từ khi nào lại có dây thường xuân!