Chương 7.2

"Vậy tre đó sẽ không bay tới bắt chúng ta chứ?"

Tùy Ninh lắc đầu: "Thứ đó hoàn toàn là đặc tính của thực vật. Tôi đoán tập tính của nó đa phần đều giống với tập tính của thực vật."

Tùy Ninh lái xe nhanh, không lâu sau đã đến công ty Hồng Nguyệt.

Dương Vân Cương nhìn thấy công ty Hồng Nguyệt, nơi có tường cao và giăng điện cao thế như một căn cứ quân sự thì há hốc mồm

"Tôi nghe nói công ty Hồng Nguyệt là công ty vỏ bọc của chính phủ sản xuất vũ khí quân sự đơn giản. Sao lại ngầu như thế?"

Tùy Ninh được Giang An An kết nối thẻ người nhà, cô kiểm tra qua gương chiếu hậu thấy không có vấn đề gì, sau đó mở cửa sổ xe cúi người ra ngoài quét xác minh thông tin trên máy.

Cánh cửa chậm rãi mở ra, Dương Vân Cương có chút ngạc nhiên: "Còn có người!"

Tùy Ninh cũng không lạc quan như vậy nói: "Đây là cửa thông minh, không biết bên trong còn có người hay không."

Sau khi cửa mở, Tùy Ninh từ từ lái xe vào cửa, cánh cửa chống đạn phía sau đóng sầm lại, Dương Vân Cương giật mình.

"Công ty Hồng Nguyệt quả thực là một công ty sản xuất vũ khí quân sự, nhưng nó không phải là một vũ khí quân sự đơn giản. Đây chỉ là những gì nói cho công chúng nghe thôi."

"Chủ tịch của công ty Hồng Nguyệt cũng là một quan chức chính phủ cấp cao. Điều này thật ra là để tránh vấn đề trang bị súng đạn bừa bãi của chính phủ, mở rộng sản xuất doanh nghiệp." Tùy Ninh nói thêm: "Công ty Hồng Nguyệt không đơn giản là công ty vỏ bọc. Đây là nơi có tính an toàn cao nhất toàn bộ khu phía nam."

Dương Vân Cương thốt lên một tiếng cảm thán nhỏ, rồi nhìn cảnh tượng trước mặt.

Công ty Hồng Nguyệt có diện tích hàng chục nghìn mét vuông, đã hình thành các khu sinh hoạt và làm việc không khác gì khu dân cư bên ngoài.

Nhân viên chỉ có thể rời đi vào cuối tuần và thường sống trong khu dân cư của công ty Hồng Nguyệt, Giang An An đã là giám đốc điều hành cấp cao của công ty Hồng Nguyệt nên quyền hạn tương đối lớn hơn rất nhiều.

Chiếc xe chầm chậm chạy qua các con phố, rạp chiếu phim và bệnh viện, rồi dừng lại bên ngoài một tòa nhà trông giống với khu phố nơi Tùy Ninh sống.

"Ở đây… Thật sự không có ai." Dương Vân Cương có chút thất vọng, công ty Hồng Nguyệt này giống như một căn cứ vô cùng kiên cố, ngay cả là phía trên căn cứ, theo Tùy Ninh đã nói, ở đây còn có các thiết bị chống giám sát và chống tên lửa.

Không ngờ bên trong vẫn không có ai.

Tùy Ninh cũng không thất vọng như Dương Vân Cương, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm: "Anh không nhận thấy nơi này khác với đường phố bên ngoài sao?"

Tùy Ninh nhảy ra khỏi xe, mang theo gậy bóng chày đi về phía tòa nhà, Dương Vân Cương đi theo phía sau và nhìn xung quanh.

"Bên trong... Không có dấu vết của máu hay đánh nhau, cũng không có dấu vết hoảng loạn bỏ chạy. Anh thấy đấy, ngay cả kim tự tháp xếp bằng cam trên quầy hàng cũng chưa sụp đổ."

Kiểu tác phẩm nghệ thuật này của các quầy hàng nhỏ nhìn rất đẹp nhưng lại rất nguy hiểm, ai đi ngang qua mà hơi lớn tiếng đều sẽ đυ.ng phải.

Tùy Ninh kết luận: "Họ sơ tán một cách có trật tự."

Lúc Tùy Ninh đang nói thì cô đã bước vào thang máy, Dương Vân Cương không hề do dự mà đi theo cô.

Tùy Ninh quẹt thẻ, chỉ có thể đi đến một số tầng cụ thể, thang máy dừng ở tầng ba, Tùy Ninh bước ra khỏi thang máy, đèn hành lang vẫn sáng, không có dấu hiệu hư hỏng.

Tầng này chỉ có phòng của Giang An An, Tùy Ninh mở cửa, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa.

Dương Vân Cương đi theo và ngó xung quanh, căn phòng bên trong rất đơn giản và trang nhã, trông những đồ trang trí có vẻ đắt tiền.

Ngoại trừ, không có ai.