Chương 6.2

Tùy Ninh tàn nhẫn vạch trần: "Ban ngày anh cũng sẽ sợ thôi, nhưng ít nhất ban đêm không thể nhìn thấy thứ gì đó đang nhìn lén mình, thà không nhìn thấy còn hơn, đúng không?"

Dương Vân Cương sắp khóc: "Em gái, em không thể an ủi tôi được sao?"

Tùy Ninh cau mày liếc nhìn Dương Vân Cương: "Tại sao tôi phải an ủi anh? Tôi không phải là bạn trai của anh."

Dương Vân Cương: Wow, em gái xinh đẹp dữ dằn quá.

Khu Trường Hi cách khu Hoài Dương không xa, Tùy Ninh chỉ mất hai mươi đến ba mươi phút đi bộ, hai người mất gần nửa tiếng vòng vèo mới đến đường Phong Viên, nơi một tháng trước Tùy Ninh mới về.

Sau khi đến nơi, cả hai đều không nói gì, lặng lẽ ngồi trong xe.

Cách đó không xa, trạm kiểm soát ban đầu được cảnh sát súng thật đạn thật bố trí giờ đã không còn ai cả.

Các cánh cửa của đồn an ninh được xây tạm thời đều mở toang, dưới đất có một vài khẩu súng và những vết máu lớn.

Lần này không chỉ có máu, dưới mặt đất còn có vài thi thể mặc đồng phục cảnh sát.

Nói là thi thể, nhưng thực chất chỉ là bộ phận của cơ thể.

Một số thi thể còn đầu thì mất nửa thân, một số thì mất chi dưới, phần ruột lộ ra ngoài đã bị kéo đi rất xa, quấn vào nhau như dây thừng.

Những khuôn mặt vẫn còn có thể nhận dạng được có đôi mắt mở to, từ khoảng cách xa như thế mà cũng có thể thấy được nỗi tuyệt vọng và sợ hãi trong mắt họ.

Dương Vân Cương im lặng một lúc lâu, cuối cùng cơ thể anh ta bắt đầu run rẩy.

Sắc mặt Tùy Ninh tái nhợt, tỏ ra thông cảm, sau đó lạnh lùng nói: "Không được nôn mửa trong xe."

Dương Vân Cương, người bị tổn thương tâm lý nặng nề, đã mở cửa xe với đôi mắt rưng rưng,

không dám xuống xe và ói ói một tiếng "ồ".

Tùy Ninh cũng nôn khan vài lần, sau đó cô cắn chặt miếng thịt mềm trong miệng cho đến khi át đi cơn buồn nôn mùi máu tanh.

Cô hít một hơi thật sâu, mở cửa và bước ra khỏi xe.

Dương Vân Cương đang nôn đến mức say sẩm mặt mày, muốn bảo Tùy Ninh đưa cho mình một chai nước, nhưng chợt nhận ra rằng người ngồi cạnh mình đã không còn ở đó nữa.

Dương Vân Cương hoảng sợ nhìn lên và thấy Tùy Ninh đang cầm cây gậy bóng chày của cô đi về hướng chiến trường xá© ŧᏂịŧ hỗn độn.

"Tùy..."

Trong tiềm thức, Dương Vân Cương muốn gọi tên Tùy Ninh nhưng kìm lại được.

Không biết có phải là anh ta tưởng tượng không, nhưng anh ta luôn có cảm giác như đang bị thứ gì đó theo dõi.

Dường như lờ mờ nghe được những tiếng hô hào và tiếng kêu cứu từ xa truyền đến, Dương Vân Cương không dám suy nghĩ kỹ xem đó là thật hay ảo ảnh.

Anh ta có chút lo lắng nhưng không biết Tùy Ninh đang làm gì cho đến khi nhìn thấy Tùy Ninh dừng lại bên cạnh những khẩu súng rơi rải rác dưới đất, sau đó ngồi xổm xuống và nhặt một khẩu súng lục.

Sau đó Tùy Ninh lại đặt súng xuống, đi xa hơn một chút và nhặt khẩu súng tiểu liên lên.

Một lúc sau, Tùy Ninh tay không trở về, sắc mặt tím tái, trông chắc là thấy buồn nôn rồi:

"Lái xe."

Tùy Ninh mở chai nước uống mấy ngụm: "Lái xe nhanh lên."

Dương Vân Cương cũng có thể nghe thấy tiếng hét ngày càng gần hơn, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa càng lúc càng gần.

Dương Vân Cương vừa đóng cửa lại, đạp ga, xe đâm vào rào chắn như một mũi tên rồi lao thẳng vào khu Hoài Dương.

Lòng Tùy Ninh càng lúc càng trầm xuống, đúng như cô nghĩ, khu Hoài Dương cũng đã thất thủ.

Đường phố xung quanh có rất nhiều cửa hàng vẫn còn mở cửa, dù là trái cây hay rau quả, ngay cả những nhu yếu phẩm hàng ngày cũng vẫn có trong đó.

Không phải bị phong tỏa lâu như khu Trường Hi, có lẽ là khu Hoài Dương thất thủ nhanh chóng trong thời gian ngắn.

Nhanh đến nỗi không ai có thời gian để dự trữ vật tư.