Chương 29: Khách sạn HD 1.

Sau khi nhận được thông tin từ cảnh sát Đinh, Ân Kỳ đã luôn dán đôi mắt vào khách sạn HD, trong khi tổ trọng án theo dõi suốt mấy ngày nhận thấy không có kết quả bọn họ đã chuyển hướng điều tra. Ân Kỳ vẫn không bỏ cuộc cô cho rằng tên sát nhân vẫn đang chờ cơ hội để ra tay, một khi cảnh sát lơ là hắn chắc chắn sẽ xuất hiện.

Và cuối cùng ý trí của Ân Kỳ đã chiến thắng.

10h đêm tại khách sạn HD

Honey! Em yêu anh! Bàn tay của một phụ nữ vuốt ve chiếc cằm người đàn ông.

Người đàn ông ấy chụp lấy bàn tay, giọng nói thật ngọt lịm cất lên: Nếu yêu anh thì phải chết vì anh đó.

Người phụ nữ cười: Có chết em cũng yêu.

Bờ môi mỏng của cô ta chạm đến đôi môi hấp dẫn của nam nhân, anh ta đè cô gái xuống giường, tay sờ lên mặt, một tia cười lóe lên trong ánh mắt: Anh sẽ chiều cưng.

Lúc này bên ngoài căn phòng bỗng có tiếng đập cửa, cô gái nhìn ra thì nói: Honey! Anh có gọi ai đến không vậy?

Gã nam nhân đẩy mặt cô gái nhìn thẳng vào mình:

Đừng quan tâm đến ai khác ngoài anh!

Đôi mắt anh ta chăm chú nhìn cô gái, cô ta mỉm cười rồi hôn anh ta: Tiếp tục đi anh yêu!

Bên ngoài Ân Kỳ yêu cầu nhân viên khách sạn mở ngay cửa căn phòng này, nhân viên rất bối rối nhưng Ân Kỳ là cảnh sát họ đành phải mở cửa mặc dù đây là phòng của khách VIP.

Ân Kỳ mất năm phút để có thể xông vào căn phòng này, lúc vào Ân Kỳ nhìn thấy tấm lưng của gã nam nhân, anh ta mặc lại chiếc áo sơ mi màu đen bàn tay chỉnh chu cài từng nút.

Ân Kỳ liếc mắt sang cái giường, trên đó là một người phụ nữ, cơ thể cô ta được phủ tấm chăn nhìn thoáng qua cứ ngỡ là cô ta đang ngủ nhưng ai ngờ...

Ân Kỳ đưa tay lên mũi cô gái, ánh mắt cô liền nâng lên, khẩu súng sau đó lập tức chỉa về lưng của tên sát nhân.

Lần này đừng hòng chạy thoát, sát nhân bóng đêm.

Lục Nghị chợt cười, anh ta chậm rãi quay lại, dáng vẻ mặc áo sơ mi cởi vài nút cùng tóc mái vuốt sang bên của anh ta rất là có lực sát thương, cuốn hút vô cùng.

Lần này tôi sẽ không chạy, cứ từ từ mà đi thôi.

Ân Kỳ tức giận, cô gằn giọng: Tên khốn!

Pằng!

Ân Kỳ đã bóp cò vì sự phẫn nộ trong cô quá lớn, Lục Nghị né sang bên đôi mắt anh ta phát ra sát khí đáng sợ. Bàn tay của Lục Nghị túm nhanh cái gối trên giường ném về phía của Ân Kỳ, Ân Kỳ tay kia đưa lên hất bay cái gối qua trái cùng lúc ấy Lục Nghị phóng lên giường chân đá cánh tay đang cầm súng của Ân Kỳ, anh ta lộn vòng tiếp đất chụp lấy khẩu súng.

Một cánh tay vòng qua chắn phần cổ, tay con lại cầm khẩu súng chỉa vào thùy trán của Trương Ân Kỳ:

Có muốn nếm thử cái gọi là đạn xuyên qua sọ không? Giọng điệu mang rợ của Lục Nghị vang lên bên tai của Ân Kỳ.

Ân Kỳ liếc mắt sang khẩu súng: Gϊếŧ tôi thì anh cũng không thể thoát khỏi lưới của pháp luật.

Lục Nghỉ mỉm cười lạnh lẽo: Sợ quá! Vậy tôi sẽ không gϊếŧ cô mà ngược lại sẽ âu yếm cô, nâng niu cô nhé!

Ân Kỳ bàn tay co lại nắm đấm, Lục Nghị dí súng khiến đầu Ân Kỳ hơi nghiêng qua bên: Đừng có làm càn, tôi mà bóp cò là mệt đấy.

Luccy ra ngoài đi.

Cô gái đang nằm trên giường bỗng mở mắt ngồi dậy, Ân Kỳ kinh ngạc thì ra đây là một cái bẫy.

Anh muốn gì?