Chương 9: Đừng để lộ gáy của mình

“Vậy…… cậu còn mặc không?” Lâm Cảnh cụp mắt, liếc phía sau lưng Chu Lẫm Sương một cái, vừa rồi y giãy giụa đã ra không ít mồ hôi.

“Tôi còn lựa chọn khác sao?”

Người này lại hỏi ngược lại, đây chính là tiến bộ trong giao tiếp nha!

“Không có. Dẫu sao đen trắng cũng là phối hợp kinh điển. Cho dù là đi làm, đi học hay là tham dự lễ tang, thậm chí phạm tội đi vào đồn uống trà thì cũng không lẫn đi đâu được.”

Chu Lẫm Sương không muốn mặt cũng phải mặt, trừ khi…… trần trụi.

Tuy O mạnh tốt, nhưng không dễ giao tiếp nha.

Nghe nói Omega càng là đoá hoa trên núi cao xa không thể với thì sẽ càng dễ khơi dậy du͙© vọиɠ chinh phục của Alpha. Cho nên làm hoa trên núi cao rất nguy hiểm, cậu có muốn gần gũi một chút không?’’

Mặc dù tôi chỉ là Omega.

Anh cúi đầu, vừa lúc có thể nhìn thấy gáy của Chu Lẫm Sương, nghe nói đó là vị trí tuyến thể của Omega.

Anh biết Chu Lẫm Sương sẽ không phản ứng chủ đề nhàm chán của mình, nếu không hay là kể cho y nghe câu chuyện về Omega mạnh bị Alpha gϊếŧ thế nào đi, Lâm Cảnh trên hành tinh hoang 900 ngày, điều không thể thiếu nhất chính là nói nhảm và kể chuyện.

“Để tôi kể cậu nghe một câu chuyện, cách đây rất lâu, có một Alpha siêu cấp biếи ŧɦái yêu say đắm một Omega bướng bỉnh như đóa hoa trên núi, gã không cho cậu ta mặc quần áo, muốn thuần phục cậu ta. Gã treo quần áo trắng đen được lựa chọn cẩn thận lên cao, sau đó nhìn cậu ta hao hết sức mình duỗi tay lấy đồ tù này xuống để dùng đồng phục nhà tù này che thân thể của mình…… chấp nhận thân phận tù nhân của mình, trở thành vật sở hữu riêng của Alpha đó.”

‘’Nhưng cậu biết chuyện gì xảy ra khi Omega mặc bộ đồ tù đó vào không?’’

Bạch Đường Oa Qua, tôi viết đoạn này như thế nào? Có phải còn đọc hưng phấn hơn cô viết hay không?

Hệ thống trả lời: [Sẽ bị 404, tiểu thuyết tình yêu cũng không phải để anh chế thêm chi tiết 18+ như thế.]

Lâm Cảnh: [Đây là không có tư tưởng hay nỗi buồn của độc giả?]

Hệ thống: [Đây là thời đại độc giả thích đọc nhưng tác giả lại không biết viết. ]

Chu Lẫm Sương ngồi trên xe đẩy chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lâm Cảnh một cái, ẩn ý là: Omega đó làm gì?

“Cậu ta kéo đồ tù đó xuống, sau đó nhìn Alpha kia nở một nụ cười lấy lòng…..rồi dùng áo tù đó siết chết tên Alpha muốn thuần phục chính mình một cách nhanh gọn lẹ.” Lâm Cảnh híp mắt cười:’’ Ngay cả khi bông hồng bị gãy thì cũng ngửa mặt lên nhìn bầu trời, Omega chúng ta cũng thế!’’

Chu Lẫm Sương nhìn đối phương, rất lâu mới phát ra một tiếng:“Ha.”

Lâm Cảnh vui mừng quá đỗi, “Cậu mới cười lạnh hả? Cậu thích câu chuyện truyền cảm hứng của tôi sao?”

Hệ thống: [Đúng là truyền cảm hứng quá trời.]

Lâm Cảnh: [Tôi không có gọi cậu ra, làm phiền cậu giữ chế độ hậu trường giùm cái.]

Lâm Cảnh chỉ xem qua tiểu thuyết, hiện giờ gặp được nhân vật trong tiểu thuyết, nóng lòng muốn hỏi về thiết lập của thế giới ABO này.

Lâm Cảnh đẩy Chu Lẫm Sương tiếp tục đi về phía trước, “Tuyến thế của Omega chúng ta ở sau gáy hết sao?”

“Khi Alpha đến kỳ rut sẽ rất nóng nảy sao?”

“Nhiệt kết hợp cần phải có tin tức tố xoa dịu, không thể chịu đựng vượt qua sao?”

“Nếu cậu bỗng nhiên phân hóa trong 100 ngày này thì tôi nên làm gì đây?”

“Đúng rồi! Trong kho có thuốc ức chế Omega không ta…… trước đó cũng chưa chú ý, phải tìm thử mới được.”

“Lại nói, trước kia tôi nhìn thấy Alpha cắn tuyến thể sau gáy Omega để đánh dấu tạm thời, cái này có đau không? Có gây ra nguy hiểm nhất định cho cổ……”

Chu Lẫm Sương trực tiếp nhắm mắt nghĩ ngơi, duy nhất đáp lại Lâm Cảnh chỉ có hệ thống cứng đầu ngang bướng không chịu tiến vào chế độ hậu trường: [Ký chủ, anh phiền thật đấy.]

Đẩy Chu Lẫm Sương về phòng, Lâm Cảnh xếp đồ ăn thành một hàng chỉnh tề, lại cất quần áo vào tủ, sau đó lại cúi người muốm ôm ngang Chu Lẫm Sương, đối phương bỗng nhiên mở mắt, một ánh mắt rất có cảm giác áp bức đánh úp lại, Lâm Cảnh suýt chút đã đập vào đầu gối.

Lâm Cảnh im lặng ba giây, oán giận nói: “Lòng tự trọng của O mạnh các cậu phiền lắm luôn đấy.”

Anh mới lười quan tâm Chu Lẫm Sương có vui hay không, trước kia cũng giúp nâng không ít người bệnh ở trong bệnh viện, chẳng lẽ người bệnh xấu hổ thì không nâng sao?

Hai mắt mở to của Chu Lẫm Sương lại hiện lên vẻ kinh ngạc lần nữa, Lâm Cảnh một tiếng trống làm tinh thần bế y lên, không hề thương tiếc mà ném lên giường nhỏ.

“Bận lắm, không có thời gian chơi trò xấu hổ với cậu.”

Vừa nói, Lâm Cảnh vừa cầm lấy áo ba lỗ màu trắng của Chu Lẫm Sương.

“Cậu muốn làm gì?” Giọng Chu Lẫm Sương thật sự lạnh thấu tim, nhiệt độ trong phòng tựa như cũng giảm xuống mấy độ.

“Cậu ra nhiều mồ hôi như vậy, còn bị sốt nữa, bản thân của cậu không nhận ra sao? Áo ba lỗ ướt đẫm mồ hôi dính vào người có thoải mái không? Cậu cứ xem tôi là hộ lý đi, được không?”

Chu Lẫm Sương giống như thật sự không thích bị người khác chạm vào, cả người đều căng lên, vẻ lạnh lùng làm Lâm Cảnh có hơi nhút nhát.

Ngay khi Lâm Cảnh không biết trận giằng co sẽ kéo dài bao lâu, Chu Lẫm Sương đột nhiên hỏi: “Hộ lý là cái gì?”

“A? Hộ lý……” Lúc này Lâm Cảnh mới nhớ tới, trong thế giới này, không có bác sĩ, đương nhiên cũng không có hộ lý, mọi thứ đã được thay thế bằng máy móc y tế, “Hộ lý chính là người chăm sóc khi cậu ốm hoặc bị thương, đặc biệt là lúc cậu không nhúc nhích được, chăm sóc cậu. Mà phải tốn tiền đấy.”

Trọng điểm là một câu cuối cùng “Tốn tiền”.

Môi Chu Lẫm Sương khép mở, như là đang yên lặng lặp lại từ nào đó.

Chăm sóc……

Thấy y cụp mắt, vẻ mặt cũng ôn hòa hơn tý, Lâm Cảnh lại thử cởϊ áσ của y.

Chỉ là lúc này đây, y rất phối hợp mà hơi nâng cánh tay.

Lâm Cảnh dùng khăn lông nhúng nước ấm lau người cho Chu Lẫm Sương.

“Tôi khởi động biết máy y tế, vết thương hay sốt gì cũng đều là chuyện nhỏ. Nhưng ở đây không có máy y tế, tất cả các phương pháp điều trị đều rất nguyên thủy. Cậu cố chịu một tý.”

Lâm Cảnh lấy ra sự kiên nhẫn khi trực ở khoa nhi, nhẹ giọng nói.

“Ừm.”

Âm tiết này rất nhẹ, Lâm Cảnh ngẩng đầu thì phát hiện Chu Lẫm Sương đã ghiêng mặt nhìn đi nơi khác..

“Vách tường đó chắc là không đẹp bằng tôi đâu.” Lâm Cảnh cười cười.

Anh lau qua cổ của Chu Lẫm Sương, bờ vai và sau lưng của hắn.

Khi lau đến cơ bụng, Lâm Cảnh không chỉ hâm mộ mà còn ghen ghét.

Eo bụng đẹp như thế vậy mà lại mọc ở trên người Omega, thật là lãng phí sức mạnh của vòng eo.

Lâm Cảnh liệt kê trong đầu những điều kiện khác nhau của mấy bé công trong tiểu thuyết tình yêu, diểm chung của những người đàn ông chủ nghĩa siêu thực ảo ma canada này chính là xxx…… À, phải hài hòa.

Điểm chung của bọn họ là eo rất tốt.

Lau xong eo bụng, Lâm Cảnh liền lấy một cái áo ba lỗ sạch cho Chu Lẫm Sương mặc vào.

Tiếp theo lại bóp chân cho y, thay quần cho y.

“Thoải mái chút nào không?” Lâm Cảnh hỏi.

“…… Ừm.”

Đáp còn nhẹ hơn vừa rồi.

“Được rồi, ngủ đi. Cậu cần ngủ đủ giấc để thúc đẩy quá trình lành vết thương, cộng thêm chuyển hóa hoàn toàn chất độc thần kinh.” Lâm Cảnh đắp chăn cho Chu Lẫm Sương, dặn dò nói, “Có khó chịu gì thì cứ gọi tôi. Giấu bệnh sợ thầy là sẽ trì hoãn trị liệu. Tôi đi ngủ đây, ngủ ngon.”

Lâm Cảnh nằm trở về giường nhỏ đối diện, tắt đèn.

Mọi âm thanh đều im lặng, chỉ còn lại có tiếng hít thở nhè nhẹ của Lâm Cảnh.

“Cậu tên gì?”

Trong lúc mơ màng, Lâm Cảnh nghe được hình như người đối diện đang nói chuyện.

“Lâm Cảnh……”

“Hả?”

“’Lâm……‘khu rừng rộng lớn có đủ loại chim’ Cảnh…… ‘khát khao’’’

Ngày này quá mệt mỏi, Lâm Cảnh vừa nhắm mắt đã ngủ thϊếp đi.

Một giấc này, Lâm Cảnh ngủ trọn vẹn mười bốn giờ, nếu không phải uống nhiều dung dịch dinh dưỡng cần đi vệ sinh, anh có thể ngủ luôn không dậy.

Sau khi ở nơi này 901 ngày, Lâm Cảnh đã phát triển ra kỹ năng nhắm mắt cũng có thể đi vệ sinh.

Anh gãi mái tóc rối bù, kéo áo ba lỗ trắng ra khỏi quần, lộ ra một phần nhỏ vòng eo trắng nõn, anh gãi eo sườn của mình, còn chưa có đi đến cửa WC, Lâm Cảnh đã đã kéo cái quần rộng của mình xuống trước, treo hờ ở bên hông, có thể nhìn ra được một bộ phận nhỏ không có gì thú vị …… e hèm……

“…… Ngu ngốc.” Chu Lẫm Sương dựa vào đầu giường, dùng giọng điệu không phập phồng gì nói.

Chờ đến Lâm Cảnh xả xong, đầu óc cũng hơi tỉnh một chút.

Anh bỗng nhiên nhớ đến, trong phòng anh vẫn còn người bệnh! Hơn nữa chân của người bệnh còn không tiện, cộng thêm người này còn uống hết mấy chai dung dịch dinh dưỡng cách đây mười bốn tiếng đồng hồ.

Chu Lẫm Sương cũng không mạnh đến mức trái thận mạnh hơn người bình thường chứ?

Lâm Cảnh đi đến trước mặt Chu Lẫm Sương, nói thật ra anh cũng chưa từng tiếp xúc nhiều với mấy thiếu niên ở độ tuổi của Chu Lẫm Sương, nhưng anh từng nghe người thân họ hàng từng phàn nàn nói mấy đứa nổi loạn, tự cao tự đại, khó giao tiếp đến chó còn ngại.

“Cái kia…… cậu có muốn đi vệ sinh không?”

Lâm Cảnh cúi đầu liếc nhìn Chu Lẫm Sương, anh xác định thái độ mình tốt đẹp, hòa nhã dễ gần lắm.

“Ừm.”

“Vậy sao cậu không đánh thức tôi, nghẹn không khó chịu à?”

“Không nghẹn.”

Được rồi, cậu nói không nghẹn thì không nghẹn thôi.

Chu Lẫm Sương móc ngón tay rũ xuống ga trải gường một cái, nhưng Lâm Cảnh cũng không có bế hắn lên như trước, mà là xoay người vào WC, sau đó xách ra một chiếc xô kim loại đặt trước mặt Chu Lẫm Sương.

“Có sức không? Cần tôi giúp cậu không? Ầy…… Đừng hiểu lầm, tôi chỉ đỡ eo thôi.”

Chu Lẫm Sương dựa vào tại chỗ bất động, vẻ mặt không thay đổi.

Sau ba giây yên tĩnh xấu hổ, Lâm Cảnh đại khái hiểu ra Chu Lẫm Sương không biết nên dùng cái thùng này thế nào.

Anh cúi đầu ấn khóe mắt, “Chu Lẫm Sương, rõ ràng cái thùng này nhẹ hơn cơ thể cậu. Cậu cũng có thể ngồi ở trên giường…… đi vệ sinh.”

Chu Lẫm Sương vẫn dựa vào đầu giường không nhúc nhích.

Lâm Cảnh tiếp tục thuyết phục đối phương: “Cậu đừng xấu hổ, tôi không nhìn cậu được không?”

Xoay người sang chỗ khác, Lâm Cảnh đưa lưng về phía Chu Lẫm Sương, nửa phút đi qua, cũng không nghe thấy được phía sau truyền đến động tĩnh gì.

Được rồi, cậu mạnh lắm đúng không, vậy cho cậu nghẹn luôn.

Xem cậu có thể nghẹn bao lâu, vừa lúc để tôi xem sức chịu đựng của O tới đâu.

Ngay khi Lâm Cảnh thiếu chút nữa đã ngủ tại chỗ, phía sau truyền đến tiếng của Chu Lẫm Sương.

“Không thể cử động.”

Ba chữ mà thôi, làm Lâm Cảnh lên tinh thần.

Lâm Cảnh xoay người sang chỗ khác, tâm trạng của anh giống như một bệnh nhân đã từ bỏ việc điều trị, bỗng nhiên có ý chí sống sót vậy.

Nhưng nếu có người thứ ba ở hiện trường, thứ họ sẽ nhìn thấy chính là vẻ mặt ngạc nhiên tươi sáng của Lâm Cảnh, giống như một chú động vật nhỏ lông xù ấm áp nào đó muốn được ôm vào lòng.

Lâm Cảnh ôm ngang Chu Lẫm Sương lên lần nữa, đã là lần thứ ba, khi anh khom lưng cúi đầu, không hề tự giác mà đưa sau gáy mình đến trước mặt Chu Lẫm Sương.

Chu Lẫm Sương thoáng chốc rời khỏi giường, bị dịch chuyển chín mươi độ.

“Cậu đừng xấu hổ! Tôi không nhìn cậu đâu.” Lâm Cảnh ngẩng đầu cho Chu Lẫm Sương một ánh mắt cứ tin tưởng vào tôi.

Vẻ mặt Chu Lẫm Sương vẫn rất lạnh nhạt, nhìn khuôn mặt của y ở khoảng cách gần như vậy, Lâm Cảnh thở dài ở trong lòng, tuy rằng nói mình là linh hồn thú vị ngàn dặm mới tìm được một, nhưng quả nhiên bản thân vẫn là đồ nghiện sắc đẹp nghìn bài một điệu.

Đôi tay Lâm Cảnh cẩn thận móc vào cạp quần Chu Lẫm Sương, nhắm mắt lại, hơi thở vô thức hình thành một dòng ấm áp.

“Này.” Giọng Chu Lẫm Sương bỗng nhiên vang lên trên đỉnh đầu của anh.

“Hửm?” Lâm Cảnh theo bản năng mở mắt, trong nháy mắt hình ảnh kiêu ngạo kia ập vào đáy mắt của anh, hô hấp cũng ngưng lại.

“Đừng tùy tiện để lộ ra gáy của mình.”

Đây là một câu dài nhất mà Chu Lẫm Sương từng nói với anh.