Chương 12: Chuyện rất hay, đừng kể nữa

“"Khi cửa phòng phục hồi chức năng đóng lại, thiếu tá phát hiện toàn bộ không gian tràn ngập mùi tin tức tố mơ hồ, đại dương xanh thẳm ôn hòa bao dung ban đầu dần dần tràn ngập cảm giác áp bức và ham muốn chinh phục. Thiếu tá nhìn chuyên gia phục hồi chức năng ôn tồn lễ độ trước mắt, dự cảm nguy hiểm dâng lên trong lòng. Anh ta đột nhiên phản ứng lại, mình đang bị Alpha đang mỉm cười này phát ra tin tức tố cưỡng ép phát tình! Chuyên gia phục hồi chức năng cười bước đến trước mặt thiếu tá, đôi tay chống ở hai bên thiếu tá, giam anh ta ở trong phạm vi của mình……‘Tôi không phải đến giúp em phục hồi chức năng, tôi đến đẻ đánh dấu em. Từ trong ra ngoài, từ thân thể đến linh hồn của em. ’”

Hạ Phổ đọc câu thoại này một cách hết sức nghiêm túc, tô đậm bầu không khí điên cuồng của một cơn bão sắp xảy ra.

Câu chuyện kế tiếp, ừm…… hết sức điên cuồng, đâu chỉ là đánh dấu linh hồn, quả thực chính là hủy diệt cả cơ thể lẫn linh hồn luôn.

Nếu đọc từng từ một, chắc chắn sẽ nhận được lỗi 404.

“Mỗi lần Lâm Cảnh kể đến đoạn này đều sẽ hỏi tôi bụng có cảm giác hồi hợp không.”

“Phải không, chuyện của cậu ta còn có tác dụng nóng nở ra, gặp lạnh co lại nữa à?” Chu Lẫm Sương nói.

Đây là một câu hỏi gần với một câu khẳng định.

“Rõ ràng là không thể. Nhưng anh là nhân loại, bụng của anh có hồi hợp không?”

“Cho nên cậu ta ở trên tinh cầu hoang này, mỗi ngày đều tưởng tượng ra Omega mạnh mẽ bị Alpha điên khùng đánh dấu à?”

“Hình như là như vậy.” Hạ Phổ thành thật gật đầu, nói tiếp, “Anh không thích nói chuyện với Lâm Cảnh, lại có thể nói chuyện phiếm với tôi, là bởi vì Lâm Cảnh là nhân loại sao?”

“Hử?” Chu Lẫm Sương hơi nâng mắt lên.

“Bởi vì anh không có chờ mong với tôi, nhưng nếu nói chuyện với nhân loại thì sẽ có sở chờ mong.”

“Kể chuyện khác đi.”

“Khác hả? Để tôi nghĩ đã…… A, anh biết Enigma* không?”

* Enigma abo là một dạng giới tính hiếm, chỉ ít người có thể thể hiện. Một Enigma abo được coi là một huyền thoại trong giới ABO vì độ hiếm của nó.

“Không có.”

“Chắc giới tính này là do Lâm Cảnh bịa ra. Dựa theo cách nói của Tiểu Cảnh, Enigma là một loại giới tính hiếm có, không chỉ miễn dịch với tin tức tố của Omega, còn có thể đánh dấu Alpha và Beta, áp đảo trên giới tính khác!”

Hạ Phổ nắm chặt tay thành nắm đấm, trong mắt lóe lên, tiến vào trạng thái hưng phấn.

“Nhân vật chính của chúng ta chính là một Alpha tươi sáng, thành tích học tập lại tốt, còn rất giỏi đánh nhau nữa. Anh ta có một người bạn Beta thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Bọn họ đã chơi với nhau từ lúc học mẫu giáo, ăn ngủ ngay đến nước mũi cũng dính lại với nhau. Sức khỏe của bạn thân Beta không tốt lắm, vóc dáng gầy gò, miệng không ngọt, cũng không thích cười, còn hay bị các bạn học khác bắt nạt. Nhưng nhân vật chính của chúng ta kiểu gì cũng sẽ xông lên trước bảo vệ Beta. Beta ngoài mặt không thèm để ý đến nhân vật chính, nói chuyện lại rất lạnh nhạt, nhưng thực tế rất để ý đến nhân vật chính. Khi bọn họ mười lăm tuổi, Beta phải đi theo cha mẹ đến nơi khác. Lúc chia tay ở nhà ga, lần đầu tiên Beta khóc, cậu vùi đầu vào trong lòng ngực của nhân vật chính nói ‘Nếu có thể đánh dấu thì tốt rồi ’. Anh đoán xem sau đó thế nào?”

Hạ Phổ tràn ngập chờ mong mà nhìn Chu Lẫm Sương, muốn biết đối phương rốt cuộc có đang nghe hay không.

“Beta phân hoá thành Enigma.”

“Ấu ấu ấu ấu!” Hạ Phổ thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, “Anh đoán đúng rồi! Anh quả nhiên đang nghe tôi kể chuyện, thật sự vui quá nha!”

Câu chuyện tiếp tục.

“Sau khi nhân vật chính trưởng thành đã trở thành cảnh sát, trong đợt hành động tiêu diệt thế lực tà ác lớn nhất thành phố, ngoài ý muốn bị vệ sĩ của Boss sau màn ám toán, bị nhốt vào trong một căn phòng tối. Trên mặt anh ta bị bịt vải che mắt, không ngừng giãy giụa muốn chạy trốn, nhưng lần nào cũng thất bại. Anh ta vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi cơ hội chạy thoát, chờ đợi đồng nghiệp đến cứu. Không biết qua bao lâu, anh ta bị dẫn ra khỏi căn phòng tối rồi đẩy sang một căn phòng khác. Qua ánh sáng từ khe hở trên tấm bịt mắt, anh ta nhìn thấy được mũi giày da của đàn ông và sàn nhà trơn bóng sáng ngời. Trong không khí tràn ngập mùi khét nóng, như là tận thế hoặc tinh cầu bị hủy diệt……”

Lông mày của Chu Lẫm Sương hơi nhíu lại.

“Cảm giác áp bức áp bách khiến nhân vật chính không thể ngẩng đầu lên, với tư cách là Alpha chất lượng tốt, đây là lần đầu tiên nhân vật chính gặp được tin tức tố mãnh liệt như vậy, giống như muốn hủy mọi thứ thuộc về anh ta rồi tái tạo lại ở vùng đất hoang. Hô hấp và nhịp tim trở nên không thể kiểm soát được, lao nhanh máu dâng trào dường như bốc hơi qua da, lao về phía nguồn tin tức tố kia —— nhân vật chính bị dẫn dắt phát tình, có thể làm được cái này chỉ có Enigma ( nội dung 404 10.000 từ bên dưới đã bị lược bỏ, nhưng Hạ Phổ vẫn kể sinh động như thật cho bạn học Chu Lẫm Sương nghe )…… Anh ta bị đánh dấu không biết bao nhiêu lần, không còn sức lực. Anh ta đã nghĩ đến việc để mình chết vô số lần, mãi cho đến một ngày nào đó, anh ta nghe thấy Enigma dùng giọng nói vô cùng kiềm chết nhưng cũng cực kỳ điên rồ gọi tên của anh ta. Sau đó, anh ta không hề muốn chết nữa, ôm rồi đồng thời bao dung mọi thứ của Enigma.”

Nhóc robot tạm dừng một chút, dùng sức vỗ tay một cái, “Sau đây là phần tương tác của câu chuyện. Đoán xem nào —— Enigma kia là ai?”

Chu Lẫm Sương im lặng không nói.

“Anh thông minh như thế nhất định là đoán được rồi, chính là Beta thanh mai trúc mã của nhân vật chính đấy! Anh không tích cực tham gia tương tác gì cả, tôi sẽ không cho anh dung dịch dưỡng đâu, hừ.”

Nói xong, Hạ Phổ liền cúi đầu móc ngón tay một cách cô đơn..

Trong phòng im lặng như thời gian đứng yên.

“Mấy câu chuyện của Lâm Cảnh đều không có kết cục sao?”

Hạ Phổ phát ra tiếng ong ong, mắt sáng rực lên, “Có kết cục! Có kết cục chớ! Nhân vật chính nhận ra thanh mai trúc mã của mình, sau khi bỏ chạy thành công thì báo cáo với cấp trên. Enigma che giấu tung tích là một giáo sư đại học quần áo bảnh bao, đội đặc cảnh đột nhập vào văn phòng của anh ta, bắt Enigma đó ra trước công lý.”

“Chuyện của cậu ta, có kết quả tốt sao?”

“Đầy đều là kết quả tốt mà! Công lý được thực thi ——người xấu Alpha và Enigma cưỡng ép đánh dấu người khác đều sẽ chết không có chỗ chôn!”

“Chuyện hay đấy, không cần kể tiếp nữa.”

“…… À.”

Chu Lẫm Sương nhắm hai mắt lại.

Không biết sự im lặng này kéo dài bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Cảnh cầm súng tiêm đi vào.

Lâm Cảnh liếc mắt nhìn thấy chai dung dịch dinh dưỡng ở đâu giường vẫn còn nguyên.

“Các cậu cứ ngồi như vậy cho đến bây giờ à?” Lâm Cảnh tức giận hỏi.

“Tôi có kể chuyện cho anh ta nghe, chúng tôi còn có nói chuyện phiếm nữa!” Hạ Phổ lập tức phân trần.

“Nói chuyện một mình à?” Lâm Cảnh ngồi xuống bên mép giường của Chu Lẫm Sương.

“Không có nha, Chu Lẫm Sương có nói chuyện với tôi mà, chắc chắn hơn mười câu luôn đó!”

“Khoác lác.” Lâm Cảnh cười một cái, cánh tay của anh nhúc nhích một cái, vừa lúc đánh vào trên người Chu Lẫm Sương, “À, xin lỗi. chỉ là cậu phải chịu đựng một chút.”

Nói xong, ngón tay của Lâm Cảnh chạm vào một bên cổ Chu Lẫm Sương, Chu Lẫm Sương rõ ràng né tránh đi, y vẫn không quen với việc tiếp xúc thân thể.

Lâm Cảnh rất có kiên nhẫn nói: “Tiêm thuốc giảm đau cho cậu, nhưng có thể không có tác dụng lắm.”

Chu Lẫm Sương chậm rãi quay đầu sang bên kia, lộ ra một bên cổ.

“Đừng sợ, nguyên lý của thuốc này là làm giảm độ nhạy cảm của thần kinh, làm tê liệt cơn đau, nhưng nó cũng sẽ khiến cậu buồn ngủ …… Tuy rằng so với cơn đau thần kinh, tác dụng có lẽ chỉ như muối bỏ biển thôi.”

Tay trái của Lâm Cảnh nhẹ nhàng giữ lấy cổ y, vì đề phòng y bỗng nhiên giãy giụa.

Lòng bàn tay của thiếu niên, ấm áp, rõ ràng là động tác nửa ràng buộc, nhưng lại mềm nhẹ cẩn thận.

Đầu súng tiêm áp vào trên da thịt Chu Lẫm Sương, “Cạch ——” một tiếng, thuốc giảm đau tiến vào thân thể y.

“Nếu mệt thì cứ ngủ đi. Nếu vẫn đau đớn khó chịu, ít nhất cố gắng đừng để chân trái bị thương chịu áp lực quá lớn. Tôi xem chân trái của cậu một chút, cậu đừng căng thẳng. Nếu cứ kéo căng thì sẽ không khép lại được.”

Lâm Cảnh đứng lên, đi đến đầu giường bên kia.

Anh nâng chân trái của Chu Lẫm Sương lên rồi đặt ở trên đùi của mình, sau khi mở băng vải thì thở dài một hơi.

Vừa nâng đầu thì mắt đối mắt của thượng Chu Lẫm Sương.

Lâm Cảnh tự động bổ não ẩn ý của đối phương: Sao vậy?

“Đừng lo. Chỉ tiếc là chân của cậu sẽ để lại sẹo thôi.”

Điều này đối với Chu Lẫm Sương giống như vô nghĩa, y nhắm mắt lại, mặc cho Lâm Cảnh xử lý cái chân bị thương của mình.

Khi Lâm Cảnh thong thả buông chân của y ra, anh nhìn thấy khuôn mặt của Chu Lẫm Sương đã nghiêng sang một bên, ông mi rũ xuống, khuôn mặt mang theo vẻ đẹp “động trời động đất” giờ phút này lại trở nên trầm tĩnh, như là chìm vào giấc mơ ấm áp nào đó.

“Đệch mợ, tư thế này…… chắc là sẽ không bị sái cổ chứ.”

Nhưng Lâm Cảnh không có lòng tốt như vậy, anh cứ muốn ngắm nghía cái dáng nghiêng cổ của đối phương.

Có lẽ bởi vì hơi thở đều đặn của Chu Lẫm Sương góp phần tạo nên bầu không khí ngủ ngon, Lâm Cảnh cũng về giường nhỏ của mình.

Hạ Phổ đi tới bên cạnh anh, kéo chăn cho anh.

Lâm Cảnh dựa vào nhỏ giọng nói vào tai của Hạ Phổ: “Chúng tôi cần codafan.”

“Được.” Hạ Phổ gật đầu, “Anh nghỉ ngơi dưỡng sức trước đi. Tôi chuẩn bị sẵn sàng sẽ kêu anh.”

Codafan là là một loại chất lỏng đặc biệt do Trùng tộc Gaia tiết ra.

Bởi vì lúc giống đực Alpha sinh sản sẽ hết sức hung tàn, nói trắng ra là chỉ lo cho bản thân, hoàn toàn mặc kệ bạn tình có thoải mái hay không, hơn nữa công cụ đánh dấu rất thiên phú dị bẩm, sẽ tạo thành gánh nặng to lớn cho bạn tình, cho nên khi kề sát nhau, ngoại trừ tin tức tố còn sẽ phóng codafan.

Đây là một loại thuốc giảm đau và an thần cực kỳ hiệu quả, cũng là thành phần quan trọng của thuốc giảm đau thần kinh trong thế giới đang sống hiện nay.

Lâm Cảnh không thể mạo hiểm đi qua bảy hoặc tám ổ côn trùng để tìm thuốc giảm đau thần kinh trong các nhà máy sản xuất thuốc, nhưng ít nhất với khả năng học tập của mình, anh đã tìm được cách tổng hợp và phối nó từ tài liệu của căn cứ.

Tục ngữ có câu, không bột đố gột nên hồ, anh có codafan.

Đây là thành quả anh nghiên cứu mấy tiếng đồng hồ.

Cũng may, Gaia cũng không phải chủng loại sống theo bầy, chúng nó rất hưởng thụ “thế giới của hai con côn trùng”, cho nên giống đực và giống cái sẽ ở cùng với nhau.

Giống đực sao…… Lâm Cảnh không thể trêu vào, bởi vì hình thể của chúng lớn như một chiếc xe công trình, về phần giống cái ngược lại cũng có kích thước cỡ như Lâm Cảnh mà thôi.

Anh chỉ là đi thu thập codafan, không phải muốn liều mạng với Gaia.

Cho nên chỉ cần tìm được nơi sống của một cặp Gaia thì rất có hy vọng “không đánh mà thắng” trở về.

Lâm Cảnh ngủ đến mũi như muốn nổi cả bong bóng, lúc này không biết ai đến vỗ nhẹ lưng anh, khi mở mắt ra lại thấy một cái mặt nửa đầu lâu sáng lấp lánh, anh liền hít một hơi giật bắn người.

Quả thực chính là còn chưa đến tối, Sadako đã bò tới mép giường của mình rồi.