Chương 1

Mạc Như hân xa rời quê hương, thật ra là vì trốn một người.

Người kia là mối tình đầu của cô, cũng là cữu cữu của cô.

5 năm sau, hắn tìm thấy cô, trực tiếp hung hăng ấn trên hàng hiên mà thao.

Chỉ là, trên tay có thêm một cái nhẫn cưới.

Tiến vào cảm nhận cữu cữu ôn nhu cưỡng chế yêu!

_______

Sáng sớm ầm ĩ.

Trời đã sáng rồi, ánh mặt trời len qua khe hở mà chiếu vào nhà. Tuy rằng không bật đèn, nhưng Mạc Như Hân có thể thấy rõ đồ vật trong phòng, Lộ Minh ngửa đầu dựa vào sô pha mà ngủ, dáng vẻ không thoải mái một chút nào, có vẻ như dáng ngồi vặn vẹo và cô đè trên đùi hắn nhưng lại không ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của hắn.

Mạc Như Hân ngủ đến mức eo đau lưng đau. Khác hoàn toàn với tư thế ngủ của Lộ Minh, cô nằm trên sô pha. Eo cô đè trên đùi Lộ Minh, toàn bộ phần eo bị kê lên, một chân trên sô pha, một chân trên mặt đất, cứ như vậy mà dùng tư thế như hình vòm mà ngủ một đêm.

Tư thế ngủ của hai người bọn họ tựa như cái góc vuông tọa độ vặn vẹo. Mạc Như Hân khẽ chửi thầm.

Một tay cô chống sô pha, một chân dẫm đất, cẩn thận mà đứng lên, cố gắng để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lộ Minh. Mấy ngày nay hắn cũng vất vả, liên tục phải làm mấy cái giải phẫu phức tạp, vất vả lắm mới đến lượt được nghỉ, tối hôm qua lại thức đêm với cô để xem bóng đá, đương nhiên sẽ mệt, để cho hắn nghĩ ngơi thật tốt.

Cô nghiêng đầu nhìn nhìn hành lang cuối phòng ngủ, đen như mực, thứ gì cũng không nhìn thấy. Mạc Như Hân không nghe được động tĩnh gì. Cô giơ tay mà nhìn đồng hồ, đã 8 giờ, tên này đi làm hay là không đi làm? Dưới sự hiểu biết của Mạc Như Hân đối với hắn, tám phần là vế sau. Cái tên này, thứ nhất không nghỉ phép, thứ hai không thức đêm xem bóng đá, ngủ nướng gì cơ?

Hắn vẫn có tật xấu vạn năm như một.

Mạc Như Hân lười quản hắn.

Nhưng sau khi cô uống nước xong, vẫn bưng cái ly nước mà bước ra, bước vào trong phòng. Cô sợ làm Lộ Minh tỉnh, nhẹ nhàng mở cửa sau đó lại nhẹ nhàng khép cửa lại. Tiếp đó, đột nhiên gương mặt cô lại lộ ra một nụ cười cưng chiều.

Hoàng Gia Minh cảm nhận được ánh sáng mãnh liệt, sau đó trên người hơi lạnh. Một tay của hắn che đôi mắt lại, một tay sờ soạng chăn, tìm khắp nơi, nhưng làm thế nào cũng không tìm được. Hắn bất mãn mà nói: “Ái phi, đừng làm loạn……”

Mạc Như Hân cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, hắn đang mơ cái g? Cô đặt ly nước trên đầu giường, cúi xuống lỗ tai hắn rồi nói: “Hoàng Thượng, nếu không thức dậy khỏi giường thì quốc gia sẽ bị diệt!” Dứt lời, còn vỗ vỗ mặt hắn. Làn da của hắn thật đẹp. Mạc Như Hân nhịn không nổi mà cố ý nhéo nhéo.

Đôi mắt Hoàng gia minh khẽ nhếch,vì chưa thanh tỉnh, giọng nói mềm mại, không có khí thế một chút nào “Làm càn…… Trẫm……” Còn chưa nói xong, hắn đã nhìn thấy người đang đứng trước giường là ai. Hắn giật mình một cái, ngồi dậy, vừq đoạt cái chăn trong tay Mạc Như Hân, vừa hô lớn, “Phi lễ!!!!”

Mạc Như Hân quét quét từ trên xuống dưới, khinh miệt hỏi, “Hoàng Thượng tỉnh rồi a? Chẳng lẽ đã quên rằbg hôm nay phải lâm triều?”

Hoàng gia minh gãi gãi đầu, “Còn sớm, cậu đừng làm tôi sợ a……” Hắn trộm nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, sau đó lại phát ra một tiếng gầm rú cực kỳ bi thảm: “Shitttt!”

Lúc này Lộ Minh đi từ ngoài cửa vào trong, mang theo tức giận rời giường, “Rống cái gì rống? Có để người ngủ hay không?”

Mạc Như Hân nhún nhún vai, “Cậu tỉnh rồi à?”

Lộ minh tức giận mà đáp, “Tiếng kêu của tên hỗn đản này dư sức đánh thức người trong tầng chung cư, được chưa? Như hân, làm ơn, sau này đừng động vào tên này, dù sao ba hắn là viện trưởng, hắn không đi làm đều cũng không mất việc!”

Mạc Như Hân bất đắc dĩ nói, “Nếu hắn không phải một bác sĩ, tớ sẽ nghe cậu”

Hoàng gia minh cả giận nói, “Lời này của cậu có ý tứ gì?!”

Lộ Minh phản kích, “Chỉ số thông minh của cậu lại bị thoái hóa? Nói đơn giản như vậy mà không hiểu?”