Chương 68
Đến được phòng chẩn trị thôi miên trong trung tâm y học, Phương Tư Dao ngại ngùng chào hỏi bác sĩ và y tá, sau đó nắm lấy Hiểu Đình đi vào bên trong ngồi xuống, vợ ở một bên hiếu kì nhìn đông ngó tây dường như đối với phòng chẩn trị này tràn đầy lòng hiếu kì
“Nè Tư Dao, hôm nay chị sẽ phá chỗ nào ?” Giang Hiểu Đình ngồi trên sofa nựng vào má người bên cạnh mình” cười đùa nói, Phương Tư Dao nghe được câu này mặt bắt đầu đỏ không như bình thường, vội vã nắm lấy tay của cô ấy nói “đừng chọc nữa, chị rất khẩn trương đó, chút nữa nếu như thế nào phải cẩn thận đừng bị chị làm bị thương được không?” Phương Tư Dao chu đáo dặn dò, cũng sợ hãi chút nửa Giang Hiểu Đình ở một bên quan sát sẽ bị bản thân làm bị thương
Giang Hiểu Đình bĩu môi dường như có chút không phục, hai người thì ồn ào ở trong phòng chẩn trị cho đến…..
“Hey!Here you come. And she is your wife right, Jasmine?” Phương Tư Dao nghe được tiếng nói quen thuộc vội vàng đứng lên nhìn lời chào hỏi quen thuộc của Dr.Taylor và giới thiệu nói “Yes.This is my wife Jiang Xiao Ting. She want to accompany me, I think is alright?” chỉ thấy Dr.Taylor cười cười gật đầu trả lời “Noproblem. But she couldn"t prevent the treatment, otherwise I will let she getout of my office.”
Sau khi Dr.Taylor cười lại bắt đầu nói ” thực ra tôi thích dùng trung văn nói với cô hơn, như vậy có thể thuận tiện để tôi học tập trung văn” Giang Hiểu Đình ngẩng người một chút, bác sĩ tóc vàng mắt xanh này nói trung văn vẫn thật sự lưu loát, tuy nghe ra ngữ điệu có chút khó nghe nhưng so với người nước ngoài khác đã tính là không tệ rồi đó ! Giang Hiểu Đình tuy nghe được trung văn nhưng vẫn là dùng anh văn chào hỏi anh ấy “Nice to meet you. Sorry, It"s too late to tell you that I will accompany Jasmine here.”
Giang Hiểu Đình ở bên nói xin lỗi vì bản thân bổng nhiên đến đây bên cạnh Tư Dao chẩn trị, tuy đã được mọi người ở trên điện thoại giải thích rõ, nhưng cô ấy vẫn là cảm thấy phải đối mặt nói với mọi người một tiếng. Chỉ thấy bác sĩ Taylor huơ huơ tay, vô cùng tử tế nói ” tôi cũng rất vui gặp được cô, nhưng tôi hy vọng có thể dùng trung văn nói với tôi thì được rồi. Suy cho cùng như thế, Jasmine cũng sẽ thư giản hơn” Giang Hiểu Đình và Phương Tư Dao nhìn nhau cười
Tiếp đó Hiểu Đình được mời đến ghế bên sofa ngồi sau đó tĩnh lặng nghe bác sĩ Dr.Taylor dùng ngôn ngữ cố hương chậm chạp nói với Phương Tư Dao nằm trên sofa đang tiến hành thôi miên, cô ấy nói một câu Tư Dao thì đáp một câu, trong căn phòng điều trị chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng còn có mùi hương thơm nhè nhẹ, mười thần thư thả cả Hiểu Đình cũng xém chút ngã lên ghế ngủ, bổng nhiên Taylor quay đầu lên tiếng với tư thế của Hiểu Đình “yên lặng”
Giang Hiểu Đình quay đầu thì thấy Phương Tư Dao từ từ ngủ đi, nhìn rồi nhìn Taylor chắc là chuẩn bị tiến vào thôi miên
“Jasmine, cô nghe nè, bây giờ cô đang bước vào trong một thảo nguyên, cô sẽ thấy được tận cùng của Thảo Nguyên có một tia sáng rất sáng rất sáng, cô có thấy được cái gì không ?” Phương Tư Dao nhắm mắt, mang theo ý cười, nhưng vẫn là từ từ nói ra “ah……Hiểu Đình…..Hiểu Nghiêu…..Tư Đình…..” Taylor cười cười rồi tiếp tục nói “vậy cô quay đầu nhìn một bên khác của Thảo Nguyên, có phải có một nơi tối om không, cô từ từ đi qua đó, sau đó nói cho tôi biết cô thấy được cái gì được không ?”
Trãi qua không lâu, người trên ghế sofa bắt đầu cau mày, dường như có chút không thoải mái, lời nói gấp ráp và không ổn định hơn vừa rồi, hơi thở nặng trịch để Hiểu Đình có chút lo lắng
“Là……Thư Vân Thanh……” Giang Hiểu Đình khi nghe thấy cái tên này có chút kinh ngạc, nhưng nhìn rồi nhìn Tư Dao, hình như ngoại trừ một chút không thoải mái ra hình như còn có thể đi tiếp qua. Tiếp đó bác sĩ Taylor dẫn đắt Phương Tư Dao đi vào trong đen tối đó, Giang Hiểu Đình thấy người trên sofa không ngừng đổ mồ hôi lạnh dường như cảm giác đau khổ càng nhanh thăng cấp
“Hu……Phương Tư Nặc……anh…..” cuối cùng ở trong một màn yêu tĩnh Giang Hiểu Đình nghe thấy cái tên mà trong nữa năm qua cô ấy không dám nhắc đến. Bác sĩ Taylor thấy được tình trạng của Phương Tư Dao còn tính là ổn định, rồi tiếp tục nói tiếp “Jasmine, đừng sợ, trong kí ức của cô và Phương Tư Nặc, đi xem thử anh ấy muốn nói với cô cái gì” Phương Tư Dao không trả lời, chỉ là tự mình nhíu chặt chân mày
“A…..hu……Thanh……anh…
..xin lỗi……em không có muốn cướp đi ai ! chỉ cần em chết, chuyện gì cũng sẽ hết ! hu ! em không muốn ! em không muốn !” tiếng của Phương Tư Dao bắt đầu lớn lên, lòng bàn tay vốn dĩ thả lỏng lúc này lại nắm chặt lại, dường như muốn đem lòng bàn tay cấu đến chảy máu. Hiểu Đình muốn lên phía trước an ủi Tư Dao không ngờ lại bị ngăn cản
Lúc này Phương Tư Dao đang trong lúc thôi miên chỉ thấy được hình ảnh một cảnh lại một cảnh xông vào mình, cô ấy biết Thư Vân Thanh thích mình, đồng thời cô ấy cũng biết anh hai mình thích Thư Vân Thanh, tình thân và tình bạn song song, cuối cùng cô ấy muốn từ bỏ
Phương Tư Dao đứng ở phía xa nhìn hồi ức hiện lên trong kí ức, bản thân toàn thân đầy máu
Thấy được bi thương của bản thân lúc trẻ cười nói “anh có thể gϊếŧ em, như vậy Thanh thì sẽ thuộc về anh” Phương Tư Dao nghe được lời nói như vậy, cái gì ? đây là lời gì ? nhưng mà ngực của Phương Tư Dao bổng nhiên truyền đến một trận đau đớn, dường như lập lại kí ức lúc còn trẻ, Thì ra…..
"Thì ra, là đau như vậy……đau đến…….cho dù không chết, cũng nguyện ý mất đi kí ức sao ?"
Tiếp đó trong kí ức anh hai động súng đối với bản thân, lập tức lại bỏ xuống. Lời nói thì thầm trong miệng lập tức nhớ lại rõ ràng “em gái ngốc, sao anh có thể gϊếŧ em chứ ?” Phương Tư Dao thấy rõ được biểu tình đau khổ của anh hai? còn bản thân khi trẻ thì như vậy nhìn anh hai từ bỏ sau đó khơi lên nụ cười trong lòng nói “xin lỗi……em sẽ rời đi”
Cô ấy bắt đầu cảm thấy đau lòng đến không gì so sánh được, kí ức bị phong tỏa chỉ là sự điên cuồng ngắn ngủi như vậy, bản thân khi trẻ thì ra đau đớn như vậy, thì ra là như vậy không muốn tổn hại bất cứ người nào, mà cách rời khỏi là đem bản thân làm đến thiếu đạo đức như vậy. Phương Tư Dao có chút vô nại ( không biết làm sao), thì ra đoạn kí ức mất đi mấy năm qua chẳng qua chỉ là như thế, cuối cùng không phải anh mình hại, mà là tiểu Tư Dao đáng thương lại lương thiện đó
Cơ thể bắt đầu cảm thấy một trận dao động, trước mắt thấy được một tia sáng…….và……Giang Hiểu Đình
Giang Hiểu Đình trên mặt lo lắng nhìn Phương Tư Dao, chung quy lại vừa rồi Phương Tư Dao thì thầm câu “muốn chết”, “muốn rời khỏi” lại vùng vẫy trên sofa, bác sĩ Taylor và Hiểu Đình hai người nhìn nhau, dự tính muốn kêu tỉnh Tư Dao, nhưng không biết thế nào, Tư Dao luôn không nguyện ý tỉnh lại. Cuối cùng sau một trận kêu gọi, Phương Tư Dao tĩnh lặng lại, lòng bàn tay không nắm chặt nữa, chỉ là lặng lẽ rơi nước mắt
Sau đó mở đôi mắt tràn đầy nước mắt ra nhìn Hiểu Đình
“Tư Dao ?” Giang Hiểu Đình ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn cô ấy
Chỉ thấy Phương Tư Dao đột nhiên đem Hiểu Đình kéo vào trong lòng mình nhẹ nhàng nói
“Xin lỗi…….”
Phương Tư Dao khơi ra nụ cười, trong khoe mắt mang theo nước mắt tràn đầy tình yêu nhìn người trong lòng, giọng nói ấm áp lại tinh tế lần nữa nói ra
“Đã không sao rồi………”
Ps: mấy câu tiếng anh đa số từ dễ cho nên mình không dịch ra để nguyên câu luôn (os: có hiểu đâu mà dịch kaka)