Chương 58
Phương Tư Dao nghe thấy lời nói của Giang Hiểu Đình, nhớ lại đêm đó lén lút gửi tin nhắn, chỗ nào……xảy ra sai xót?
Hiểu Đình nhẹ nhàng đi về phía trước mỗi một bước thì Phương Tư Dao lùi ra sau một bước “Tư Dao……Giai Giai quan tâm em là không sai, nhưng mà cô ấy không biết tên con của chúng ta” Phương Tư Dao bổng nhiên tỉnh ngộ nhìn theo Hiểu Đình, chỉ là ngắn ngủi mấy chữ, vậy mà không có lưu ý. Phương Tư Dao cảm thấy bản thân thật sự là một tên nhẹ dạ, muốn trả thù lại không nỡ cho Hiểu Đình?
Sau khi hồi thần thấy được Thư Vân Thanh và một đám tùy tùng phía sau của Hiểu Đình, Phương Tư Dao chau mày hỏi “Hiểu Đình……em đưa Thư Vân Thanh và một đám người đến đây làm gì?” lời vừa nói xong, Phương Tư Dao thấy được một bác sĩ quen thuộc bên cạnh Thư Vân Thanh, bác sĩ này là lúc xưa giúp mìnj trị liệu chứng mất trí, là bác sĩ Dr.Walker, nhưng cô ấy bổng nhiên xuất hiện ở đây để Phương Tư Dao cảm thấy có chuyện không hay
Thư Vân Thanh đến bên cạnh Quách Giai Giai, xác nhận rõ ràng ý thức của cô ấy, chỉ là chịu phải một chút khϊếp sợ, tiếp đó thì đi đến bên cạnh của Giang Hiểu Đình, dự tính an ủi Phương Tư Dao “Tư Dao….em đừng kích động như vậy có được không? chị và Hiểu Đình là muốn đưa em trở về, bây giờ sức khỏe của em không tốt cần trở về bệnh viện nghĩ dưỡng” Thư Vân Thanh nháy mắt với Dr.Walker ở bên cạnh, nhưng Phương Tư Dao cũng không phải là người dễ đối phó
“Các người đừng đến gần nữa! tôi biết cô……cô ở hai mươi năm trước từng giúp tôi làm qua trị liệu tâm lý, thế nào? các người cho rằng tôi điên à, cho nên muốn bắt tôi trở về cưỡng chế điều trị à?” Phương Tư Dao nói toạc ra cách nghĩ của Thư Vân Thanh, còn Hiểu Đình ở một bên thấy được Phương Tư Dao đã mất đi lý trí, không nỡ nói “Tư Dao….Tư Dao, chị đừng kích động như vậy, chị Vân Thanh là ở ngày hôm đó phát hiện chị có chuyện không ổn, cho nên mới vội vàng mời bác sĩ từ bên Mỹ qua giúp chị”
Giang Hiểu Đình nổ lực muốn để tâm trạng của Phương Tư Dao bình ổn, nhưng một đám người phía sau để Phương Tư Dao đặc biệt phòng bị, cho nên Hiểu Đình thì ở một bên, thảo luận với Vân Thanh một phen sau đó thì để lại bác sĩ và Hiểu Đình, Vân Thanh ba người ở trong phòng, người còn lại thì lui ra bên ngoài đợi
Phương Tư Dao thấy được đám người đều lui ra bên ngoài, gần như tính cảnh giác buông xuống không ít nhưng vẫn có chút cảnh giới nhìn Thư Vân Thanh và vị bác sĩ đó, nói cái gì cũng không chịu kéo gần khoảng cách đôi bên, còn Hiểu Đình lại tận dụng lợi thế Phương Tư Dao đang chú ý ở trên người mình
“Tư Dao? chị đừng kích động như vậy hãy nghĩ đến con của chúng ta, tụi nó nhất định sẽ không hy vọng chị đi tổn hại bất cứ người nào có đúng không?” Phương Tư Dao xoay đầu nhìn Hiểu Đình, có chút hoảng hốt nghe thấy lời trên miệng của Hiểu Đình, cô ấy nhớ đến nụ cười của tiểu công chúa và tiểu vương tử, bất giác mỉm cười. Nhưng mà trong não của cô ấy thoáng qua Phương Tư Nặc động súng, cảnh Thư Vân Thanh trên người đầy máu ngã trước mặt mình, cô ấy lại sợ hãi lùi về phía sau
Dr.Walker ở một bên thấy được tình hình này, trong lòng có chẩn đoán rồi, xem ra tổn hại tạo thành của hai mươi năm trước ở trong đoạn kí ức nhớ lại của Phương Tư Dao chính thức tạo thành gánh nặng cực lớn trong tâm lý, dẫn tới trên nhân cách có chút thất thường, cô ấy âm thầm chuẩn bị thuốc trấn an trong túi
Phương Tư Dao cảm thấy rất đau đầu, cô ấy nhìn thấy cảnh Thư Vân Thanh và Giang Hiểu Đình hai người đứng trước mặt mình, rất đau khổ” không muốn……tôi không muốn……tôi không muốn nhớ lại! tôi yêu là Hiểu Đình…..Tôi hận Phương Tư Nặc! Thanh, tại sao chị không nói cho em biết chân tướng? em đợi hai mươi năm rồi, kết quả lại là như vậy? chị không hận Phương Tư Nặc sao?” Phương Tư Dao dựa vào tường, bắt đầu ôm đầu khom lưng, Hiểu Đình thấy vậy muốn bước lên, nhưng lại bị Phương Tư Dao cản lại
“Đừng! đừng qua đây!” Vân Thanh thấy vậy kéo lấy Hiểu Đình, đứng một bên thấp giọng nói “đừng qua đó, tình hình của Tư Dao tệ hơn trong tưởng tượng của chị, kí ức mất đi được thoát ly làm cho tâm trạng của em ấy suy sụp. Trong chúng ta một là quá khứ của em ấy, một là hiện tại của em ấy, em ấy thấy được chúng ta thì sẽ nhớ đến chuyện vui vẻ và đau khổ, tình trạng……đã nghiêm trọng rồi” Hiểu Đình lộ ra ánh mắt thương tâm, cô ấy không hiểu triệu chứng phán đoán trên y học, cô ấy chỉ biết người trước mặt cô ấy yêu nhất đang chịu giày vò
Phương Tư Dao hít một hơi lớn cô ấy rất oán…..cô ấy rất hận, tại sao anh của mình là người tổn hại mình? tại sao cô ấy phải nợ Thư Vân Thanh một ân tình, tại sao Thư Vân Thanh yêu mình? cô ấy phải làm sao đối mặt với Hiểu Đình? Hiểu Đình rất yêu mình, nhưng mà…….cô ấy cũng che giấu quá khứ của mình, tại sao vậy ! tại sao ngươi bên cạnh cô ấy phải che giấu lừa gạt mình!
Trong chớp mắt, Phương Tư Dao đứng thẳng người lên, lại bắt đầu khủng bố cười lớn “bất luận các người là yêu tôi hay là hận tôi…….bây giờ, bây giờ tôi thì phải hủy hoại Phương, Tư, Nặc, thì giống như trong kí ức của hai mươi năm trước anh ta hủy hoại tôi. Tôi không cần tình cảm lừa gạt của các người! đi! đi hết cho tôi!”
Phương Tư Dao bổng nhiên bắt đầu xông ra cửa, Thư Vân Thanh và Giang Hiểu Đình hai người thấy vậy muốn kéo lấy Phương Tư Dao, lại bị Phương Tư Dao một tay đẩy ra bác sĩ ở một bên lại không có làm gì, mặc cho Phương Tư Dao chạy ra ngoài. Còn Phương Tư Dao vừa mở cửa ra, đi đến một khuôn viên lại bị bao vây xung quanh, Phương Tư Nặc lúc này lại xuất hiện ở chỗ không xa
Phương Tư Dao thấy được sự xuất hiện của Phương Tư Nặc, càng điên cuồng hơn, không để ý người cao to hơn mình, cùng họ xảy ra loạn đấu (đánh lung tung)
Thư Vân Thanh xông ra khỏi cửa thấy được Phương Tư Nặc bổng nhiên xuất hiện, đi qua gắt gỏng nói “tại sao anh xuất hiện ở đây! chẳng lẽ anh muốn hoàn toàn ép điên Tư Dao?” Phương Tư Nặc nhìn Vân Thanh rồi thấy bác sĩ ở một bên đợi lệnh, rồi thấp giọng nói “mọi người không phải muốn dẫn em anh đi trị liệu à, không dụ nó trúng kế……mọi người phải đến khi nào mới có thể vỗ về nó đi?”
Tiếp đó Phương Tư Nặc dang hai tay đón gió rồi thét lớn “em gái của anh, anh ở đây, em muốn đòi công đạo, ở đây có thể đòi” sau khi Phương Tư Dao nghe thấy, thì giống như con sư tử phát điên, ra tay tấn công không có chút lưu tình, nhưng tay phải của cô ấy lại bắt đầu có chút dùng không ra sức. Cô ấy mệt mỏi đứng ở chính giữa, tức giận nhìn Phương Tư Nặc “thế nào? không nổ súng sao? giống như đối với tôi năm xưa đó!”
Phương Tư Nặc cả người chấn động, không có nói gì nhiều, chỉ lạnh lùng mở miệng
“Bắt nó lại, đừng để nó bị thương quá lớn thì được rồi”