Chương 56
Từ sau khi Phương Tư Dao nói ra chuyện Phương Tư Nặc từng cầm súng chỉ vào cô ấy, quan hệ của Phương Tư Nặc và Thư Vân Thanh bắt đầu nói không ra được sự khác thường, Thư Vân Thanh bình tĩnh có chút quá mức, Phương Tư Nặc cũng yên lặng không có nói gì nhiều, nhưng hai người đυ.ng nhau thật sự ít hơn lúc trước
Hai ông bà già Phương gia từ sau khi trong miệng Vân Thanh biết đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện, cũng khó tránh có chút kinh hãi và lo lắng, muốn móc nối tung tích của Phương Tư Dao, lại chỉ có thể thông qua giúp đỡ của Hiểu Đình mới có thể biết được, Phương Sĩ Dục từng muốn huy động mối quan hệ để tìm người, lại bị Hoàng Hoa Mãn cản lại. Hoàng Hoa Mãn biết tính tình của con gái mình, cô ấy trước mắt chỉ hy vọng một mình yên tĩnh, cũng hy vọng Phương Sĩ Dục cho con gái mình thời gian để nó lắng xuống
Còn Phương Tư Tình vốn dĩ giống như cái máy tính đang khởi động lại, một lúc từ bên Hiểu Đình biết được quá khứ của chị dâu nhà mình và chị Tư Dao, rồi chuyện anh hai từng dùng súng chỉ vào chị còn có nhân vật không biết tên Quách Giai Giai đó, làm đến chóng cả mặt. Nhưng Tư Tình rất hiểu chuyện giúp đỡ chăm sóc sức khỏe của hai ông bà già, và cầu nguyện cho chị mình có thể bình an trở về
Còn về Hiểu Đình, không ngờ đến cô ấy lại phải ứng phó hai ông bà già nhà mình ngăn cản đoạn tình cảm này của họ
“Hiểu Đình! ba má nói bao nhiêu lần rồi, dọn về nhà ở với ba, ba má sẽ không yêu cầu con đi coi mắt nữa” Hiểu Đình ngồi ở phòng khách của Tạ gia mệt mỏi nghe ba má mình ném bom, vốn dĩ cô ấy muốn nói Nhã Hân và Tử Kì cuối cùng được ba má chấp nhận, hơn nữa còn có con, muốn chuyển đổi tâm trạng quay về chức mừng hai người, không ngờ vẫn là lại bị ba má dùng vấn đề tương đồng muốn cô ấy trở về
“Ba má……con biết ba má nhớ con, cho nên con thì trở về rồi. Nhưng cho dù con không đi xem mắt, ba má cũng sẽ không đáp ứng cho con và Tư Dao ở cùng nhau, đúng không?” Hiểu Đình uống một hớp nước, có chút không biết làm sao nói với họ, Nhã Hân ở một bên muốn làm dịu đi sự bối rối “vừa rồi em cắt xong trái cây, không cẩn thận cắt hơi nhiều. Hiểu Đình, chị và em cùng nhau xuống nhà bếp lấy một chút được không?”
Tạ Thiên Tường và Trương Tú Lệ hai người vốn dĩ muốn ngăn cản Hiểu Đình rời khỏi, nhưng Nhã Hân đã vô cùng ăn ý với Tử Kì, chỉ đem hai người giữ lại phòng khách. Còn phía Nhã Hân sau khi kéo Hiểu Đình vào nhà bếp, khi Nhã Hân xác nhận qua Tử Kì ứng phó xong Tạ Thiên Tường và Trương Tú Lệ, thì xoay người nói với Hiểu Đình “Hiểu Đình……chị và chị Tư Dao có phải cãi nhau không?”
Câu hỏi bất thình lình gϊếŧ Hiểu Đình không kịp trở tay, ánh mắt Hiểu Đình lộ ra một chút nước mắt trả lời “Tư Dao….giữa Tư Dao và chị xảy ra một số chuyện, chị ấy có thể cần một chút thời gian chấp nhận” Hiểu Đình bặm môi, kéo lấy tay của Nhã Hân từ từ nói chuyện xảy ra ở bệnh viện mấy ngày trước. Sau khi Nhã Hân biết cũng không dám tin nhìn Hiểu Đình, nhưng cũng nhẹ giọng an ủi Hiểu Đình
“Hiểu Đình, chị đừng lo lắng em nghĩ…..bất kì ai biết chuyện này đều sẽ không chấp nhận được, chị Tư Dao có thể thật sự cần một chút thời gian để tiêu hóa chuyện này, huống hồ chị Tư Dao yêu chị như vậy, yêu con của hai người như vậy, chị ấy nhất định sẽ trở về bên cạnh chị” Nhã Hân vỗ vỗ vào lòng bàn tay của Hiểu Đình an ủi, Hiểu Đình nghe thấy Nhã Hân an ủi cũng đáp lại một nụ cười nhưng trong lòng cô ấy lại vẫn là cảm thấy bất an
Sau khi Nhã Hân đem trái cây ra, cô ấy và hai vợ chồng Tử Kì đem đề tài câu chuyện không ngừng đặt lên đứa con trong bụng của mình và hai đứa con của Hiểu Đình, ba Tạ và má Tạ hai người cũng vì Nhã Hân có hỉ vì vậy mà vui mừng, bàn đến bàn lui cũng quên đi mục đích ban đầu của bản thân, cả nhà thì như vậy chìm đắm vào trong tin vui Nhã Hân đang mang thai
Trở về đến nhà má Tuệ Bình, cuối cùng có được chút không khí để thở. Hiểu Đình bước vào trong phòng chân tay nhẹ nhàng ngồi ngẩng người ở phòng khách tối om, nhìn phòng khách to lớn, bổng nhiên sự cô đơn to lớn xông vào trong tim mình, cô ấy bất giác sờ lấy dây chuyền trước ngực, âm thầm thì thầm
“Tư Dao…….” Hiểu Đình nhẹ giọng kêu lên, điện thoại truyền đến một tin nhắn
"Phương Tư Dao người bình an, chỉ là lúc trước tìm không được thời gian liên lạc với cô, mấy ngày trước cô ấy phát sốt, trước mắt đã hết sốt rồi, tôi nghĩ……trước mắt cô ấy chắc còn cần một chút thời gian tiêu hóa, cô đừng quá lo lắng, phải nhớ chăm sóc Tư Đình và Hiểu Nghiêu của bản thân cô, đừng quá mệt nhọc, bên đây tôi sẽ giải quyết. Giai Giai"
Thấy được tin nhắn này, Giang Hiểu Đình nhịn không được thật lòng cảm ơn sự xuất hiện của Quách Giai Giai, bất luận lúc trước có ân oán gì, cô ấy bất giác cho rằng Quách Giai Giai này bây giờ, trong một chút cách diễn đạt, lại mơ hồ có sự lương thiện và mềm dẻo như Phương Tư Dao, không biết tại sao xem ra quen thuộc và kì lạ chứ?
Nghĩ đến mê mẫn, một ly nặng mùi sữa nóng đưa đến trước mắt
Vừa ngẩng đầu thì thấy được má Tuệ Bình của mình mỉm cười nhìn mình, mang theo ánh mắt thương tâm vỗ vỗ lên đầu của Giang Hiểu Đình rồi ngồi xuống “lại nhớ Tư Dao nữa à?” Hiểu Đình nuốt nước mắt gật gật đầu, chỉ thấy má Tuệ Bình ngồi đến gần hơn nhẹ nhàng vỗ đầu của Hiểu Đình rồi nói “đừng lo lắng, má tin Tư Dao sẽ không dễ dàng rời xa con như vậy. Con xem đi…….hai đứa các con trãi qua nhiều chuyện như vậy, bất luận là vui vẻ hay là thương tâm, đều không dễ dàng như vậy đi đến bước này, Phương gia cũng gần như đều chấp nhận con và hai đứa nhỏ. Con phải có lòng tin với Tư Dao~”
Sau khi Hiểu Đình nghe thấy, cảm động ôm lấy Tuệ Bình, Tuệ Bình cũng ôm chặt con gái của mình? hy vọng cho đi hết sức lực “được rồi~ đừng rơi nước mắt nữa. Uống hết ly sữa rồi ngủ sớm một chút !” Hiểu Đình lao lao nước mắt, nuốt nước mắt mang theo nụ cười đem ly sữa uống hết, Tuệ Bình cũng ở bên Hiểu Đình, sau khi hai người nói chuyện một chút thì chia nhau ra trở về phòng rồi tắc đèn
Ở trong căn phòng nhỏ tối om, một người cầm điện thoại quyến luyến nhìn tin nhắn của Quách Giai Giai trên màn hình, âm thầm rơi nước mắt đau lòng