Chương 54
“Phương chấp hành trưởng…….tôi nghĩ, người phải thả Phương Tư Dao ra không phải tôi, mà là anh”
Tiếng nói vừa nói ra, ánh mắt của Phương Tư Nặc nhanh chóng chuyển thành lạnh lẽo, nhưng Quách Giai giai không có hiểu được sự tức giận của người sau lưng, tự mình vào trong phòng khách tìm một chiếc ghế dài để Phương Tư Dao ngồi xuống. Quách Giai Giai không có hiểu được Phương Tư Nặc, chỉ là tự mình chăm sóc cho Phương Tư Dao, giống như hai người là bạn bè đã quen biết rất lâu
Phương Tư Nặc nghe thấy lời nói của Quách Giai Giai, bất mãn hỏi lại “cô như vậy là ý gì?” Quách Giai Giai giải quyết chuyện bên tay xong, mỉm cười xoay người đối mặt với ba người, mãi mai nhìn không ra cô ấy trước mắt đang bị truy nã, dường như Quách Giai Giai vẫn là khí thế hừng hực như xưa
Cô ấy mang theo ý cười gian xảo dựa vào cái bàn của phòng khách, sóng mắt lưu chuyển nhìn Phương Tư Nặc “là ý nghĩa ở trên mặt chữ? tôi tin sự việc đến ngày hôm nay chắc có người phải gánh trách nhiệm đó ? không phải do vợ anh đi gánh vác trách nhiệm đó à~” Phương Tư Dao ngẩng đầu nghe thấy lời của Quách Giai Giai rồi nhìn lấy Phương Tư Nặc “Anh, tại sao anh phải ngăn cản em phục hồi kí ức, chỉ vì anh cho rằng em và chị dâu sẽ…….anh vì ích kỉ mà yêu cầu Hiểu Đình che giấu tất cả chuyện này?”
Phương Tư Dao bị chuyện này làm đến có chút đau đầu, chỉ có thể nói với giọng điệu bình thường. Chỉ thấy Quách Giai Giai từ trong túi xách của Phương Tư Dao lấy ra thuốc giảm đau, và rót một ly nước cho Phương Tư Dao. Phương Tư Dao thấy động tác trôi chảy của cô ấy, có chút nghi hoặc “cô …….vừa rồi trước khi cản tôi lại, đã quan sát tôi rất lâu rồi?” Quách Giai Giai khó tránh khỏi lộ ra nụ cười tinh nghịch và thật lòng gật đầu “đừng để ý, tôi chỉ là không hy vọng người tốt như cô vẫn còn bị lừa gạt, cái gì cũng không biết”
Phương Tư Dao đem thuốc bỏ vào miệng, rồi nói cám ơn sau đó nhìn anh hai mình hy vọng có được đáp án.
Phương Tư Nặc thấy được ánh mắt lãnh đạm của em gái mình, trong phút chốc có khổ mà khó nói, chỉ có thể xúc động mà nói “em mất trí rồi, nhưng mà Vân Thanh không có. Nếu như em từng thấy qua ánh mắt của em ấy vì em mà từ chối anh em cũng sẽ lựa chọn giống như anh. Anh cũng muốn đơn giản có được một phần tình cảm, thì giống như em và Hiểu Đình, anh…….sai rồi sao?” Phương Tư Dao nhìn biểu tình cô đơn của Phương Tư Nặc rồi thở dài một hơi
Nhưng Tư Nặc đối với sự tồn tại của Quách Giai Giai luôn cảm thấy cô ấy luôn chọc gậy bánh xe mới để hiện trường này rối ren như vậy “Quách Giai Giai! là cô…….nhất định là cô nên hiện trường hôm nay mới khó coi như vậy” Phương Tư Nặc chỉ lấy Quách Giai Giai, Giang Hiểu Đình và Thư Vân Thanh ở bên cạnh thấy tình hình này liền vỗ về Phương Tư Nặc, nhưng mà động tác này lại vô tình đυ.ng vào kí ức của Tư Dao
“A…….”
Kí ức trùng lập của Phương Tư Nặc lúc này để Phương Tư Dao mất khống chế và tức giận lạ thường
Kí ức của Phương Tư Dao đi đến cảnh Thư Vân Thanh người đầy máu nằm trong lòng thì chính thức nhảy qua, cô ấy thấy được một người đi vào trong tằm mắt của mình, trong lúc cả người đều là vết thương và sắp mất đi ý thức, một bóng dáng cao lớn xông vào trong kí ức của mình, mùi hương quen thuộc xâm nhập vào trong mũi, sự rạn nứt sâu đậm ở trong lòng của cô ấy
Người đó, cầm lấy cây súng, nhắm vào đầu của mình
Không phải người khác, là Phương Tư Nặc……là anh hai ruột của mình Phương Tư Nặc!
Phương Tư Dao đẩy ra khỏi sự dìu đỡ của Quách Giai Giai, cuối đầu nhanh chóng đi đến trước mắt của Phương Tư Nặc, dùng sức ra đấm đánh vào mặt của Phương Tư Nặc, lực đạo mạnh đến cả người Phương Tư Nặc bay đến bên ghế sofa, Giang Hiểu Đình đi lên phía trước kéo lấy cánh tay đang nắm chặt nấm đấm của Tư Dao, hành động mất khống chế của Phương Tư Dao cũng giống như kinh ngạc của người khác
Giang Hiểu Đình nhẹ nhàng khuyên can Tư Dao nói “Tư Dao, chị đừng quá xúc động như vậy……bình tĩnh đi” Hiểu Đình vốn dĩ còn muốn tiếp tục nói tiếp, không ngờ cô ấy lại nhìn thoáng qua gương mặt của Phương Tư Dao, hoảng hốt đến buông lỏng cánh tay của người trước mặt. Còn khi Thư Vân Thanh nhìn Phương Tư Dao lại vô tình thấy được ánh mắt khủng bố đó của Phương Tư Dao trước lúc bản thân mất đi ý thức năm đó
Toàn thân Phương Tư Dao đều đang run rẫy, ánh mắt dường như không có bất cứ tình cảm gì, nhiệt độ trong đồng tử giống như hàn lạnh của Nam cực, cô ấy căm thù nhìn Phương Tư Nặc, dường như người cô ấy căm thù nhất trên thế giới này là anh ấy. Khóe miệng của Phương Tư Nặc chảy ra chút máu, anh ấy có chút bất ngờ em gái mình sẽ vì thế mà mất đi khống chế đánh mình một đấm thật mạnh
“Anh……cầm súng nhắm vào em? vết thương trên tay đó của Thư Vân Thanh, vết thương sau cổ, còn có vết thương trên tay em, có phải anh sắp xếp không? tất cả chuyện này chỉ là muốn Thư Vân Thanh ở bên cạnh anh sao?” tiếng nói đau thấu tâm can làm chấn động Giang Hiểu Đình Quách Giai Giai, Thư Vân Thanh, đau khổ nhất chính là Thư Vân Thanh, ngôn luận này của Phương Tư Dao chính là đang chỉ trích người năm xưa xém chút hại cô ấy mất mạng, là người chồng bên cạnh mình?
“Anh trả lời em đi! đừng gạt em, em nhớ lại khi đó em đang cứu Vân Thanh, có ngửi được mùi nước hoa trên người anh thường dùng. Nói cho em biết! anh hai anh nói cho em biết có phải là anh không!” Phương Tư Dao bắt lấy Phương Tư Nặc không nói lời nào ở trên sofa, xiết chặt lấy cổ áo của anh ấy, câm hận bất bình muốn có được giải đáp. Còn Thư Vân Thanh ở một bên đối mặt với chất vấn tàn khóc này, ra tay ngăn cản Phương Tư Dao
Phương Tư Nặc im lặng nhìn Phương Tư Dao, bình thản mở miệng “anh không có” Tư Nặc không có tiếp tục bác bỏ chuyện gì nữa, chỉ có ba chữ giao cho Phương Tư Dao đang chờ đợi, trong phút chốc, cổ áo của Tư Nặc được thả lỏng ra, Tư Dao lại cười lớn”đây chính là người tôi yêu…..cùng người yêu tôi liên kết lại hợp thành tổ lừa gạt?”
Phương Tư Dao không thể áp chế được cười lớn, làm tất cả mọi người khϊếp sợ bao gồm cả Giang Hiểu Đình
“Tư Dao chị đừng như vậy, tụi em….tụi em không có ý muốn gạt chị” sợi tóc che đi bên mặt của Phương Tư Dao, bên tai Hiểu Đình truyền đến lời nói lãnh đạm “mọi người……rốt cuộc không bằng Quách Giai Giai mà tôi trong vô ý cứu?”
Giang Hiểu Đình hoàn toàn khóc đến rất thương tâm, cô ấy không biết nên làm sao mới có thể giúp đỡ Phương Tư Dao, cô ấy cũng không biết trong đoạn kí ức của Phương Tư Dao lại có đoạn Tư Nặc cầm súng chỉ vào Tư Dao, càng không biết cả chuyện này tại sao đi đến bước này, cô ấy đau lòng nắm lấy tay áo của Phương Tư Dao, nhẹ nhàng kêu tên của cô ấy
“Tư Dao…..”
Tiếp đó, chỉ là cô ấy không biết bàn tay này đã nắm qua bao nhiêu lần, cõi lòng tan nát đem tay của cô ấy từ từ đẩy ra
“Chị mệt rồi…….” Phương Tư Dao không có rơi nước mắt, chỉ nhẹ tiếng nói mệt rồi, thì thất thểu rời khỏi phòng tiếp khách? để lại bốn người trong phòng khách nhìn nhau không nói lời nào. Tiếp đó Giang Hiểu Đình sụp đổ khóc lớn, cũng không biết nên làm sao là tốt……còn Thư Vân Thanh âm thầm lao đi vết máu trên khóe miệng của Tư Nặc
Quách Giai Giai lúc này rất nhanh chóng viết lại thông tin liên lạc để trên bàn “Giang Hiểu Đình……tôi đi xem thử, có chuyện gì liên lạc với tôi. Cô đừng lo lắng tôi sẽ tổn hại cô ấy” đúng lúc Quách Giai Giai nói xong thì xoay người đi, Hiểu Đình vội vã nắm lấy tay của Quách Giai Giai “Tư Dao…..hu…..Giai Giai….đừng để không thấy Tư Dao….làm ơn…..làm ơn”
Trong lòng Quách Giai Giai có phần ấm áp xông vào trong tim, xem ra cô ấy thật sự bị cảm nhiễm thánh quang của Phương Tư Dao rồi (thánh: là thánh thiện; quang: là ánh sáng; chắc là ánh sáng thánh thiện), cô ấy ngồi xổm xuống nhẹ giọng nói với Giang Hiểu Đình “không sao……cô ấy chỉ là tạm thời không cách chấp nhận thôi, ở đây tôi không có liên quan trực tiếp nhất, có lẽ……cô ấy có thể chấp nhận tôi ở bên hơn” Quách Giai dường như quay về chính mình của thời đại học, không có oán hận chỉ có tình bạn
Tiếp đó, cô ấy nhanh chóng bước ra phòng khách, đi tìm một thân thể và tinh thần cùng nhau lang bạt của Phương Tư Dao