Chương 47
Nhắm chặt đôi mắt, giữa sự hít thở đều đặng, rốt cuộc mất đi bao nhiêu quá khứ?
Hiểu Đình ngồi dưới ánh đèn tối tăm, sờ lấy gương mặt người đang nằm ngủ say, buồn bã suy nghĩ. Bổng nhiên cô ấy đối với bản thân không có lòng tin, bây giờ Tư Dao mất đi kí ức người yêu là bản thân, vậy phục hồi kí ức thì sẽ thế nào? cô ấy sợ hãi nắm chặt tay của Tư Dao, dường như một phút sau người trên giường bệnh thì sẽ tan thành mây khối
"Nếu như cô không dám mở miệng hỏi, tôi thì giúp cô nói. Vân Thanh yêu em tôi là thật……nhưng em tôi nó có yêu Vân Thanh không, đáp án này tôi không xác đình……Vân Thanh cũng không biết, đáp án duy nhất chỉ có một mình nó biết"
Không có ai biết Tư Dao có phải yêu Thư Vân Thanh không……cũng không ai biết cô ấy có phải yêu Vân Thanh rất sâu nặng không……
" Tôi nghĩ em tôi chắc có nói qua với cô tai nạn ngoài ý muốn mà nó xảy ra, sau tai nạn lần đó, nó bị mất trí mang tính thoát ly, nó đã quên đi kí ức của nó và Vân Thanh. Nhưng mà cô cũng không cần lo lắng, Vân Thanh em ấy……. không có ý muốn tranh giành với cô" cô ấy nắm chặt tay của mình, từ đầu đến cuối cô ấy biết được Phương Tư Dao bị mất đi quá khứ, nhưng mà…… tại sao là ở trong tình hình này?
"Hiểu Đình, có thể đồng ý với tôi một chuyện không thì…..coi như là trả cho tôi chuyện tôi giúp cô và em gái tôi trùng phùng, được không?" Hiểu Đình ngẩng gương mặt đã sớm tràn đầy nước mắt lên nhìn lấy ánh mắt bi thương của Phương Tư Nặc
"Đừng nói cho em tôi biết quá khứ liên quan đến nó. Chỉ cần em tôi không phục hồi kí ức, Vân Thanh thì sẽ không nói gì nhiều nữa, quan hệ của bốn người chúng ta cũng sẽ không có thay đổi. Có thể tạm thời che giấu tất cả chuyện này trước không? Chỉ cần đợi đến thời cơ thích hợp một chút, tôi nhất định sẽ nói rõ ràng với nó" sau khi Hiểu Đình nghe được, biểu tình bất chợt thay đổi vô số
Tư Nặc cứ như vậy mà nói, nhưng Hiểu Đình lại đứng lên chuẩn bị rời khỏi
"Nhưng mà……"
Tiếng nói trẻ con từ xa đến gần trong hành lang của bệnh viện, ẩn giấu trong sự bất an của Hiểu Đình
“Tư Dao……chị có sẽ vì đoạn kí ức đó mà rời xa em không? sẽ không rời xa em đúng không? chị còn có em, tiểu công chúa và tiểu vương tử của chúng ta…..chị sẽ không vì đoạn quá khứ hai mươi mấy năm biến mất mà rời xa em đúng không?” tiếng thở có sức đều đặn hầu như từ từ yên ổn sự lo lắng của Hiểu Đình. Dù cho cô ấy không có được đáp án. Hiểu Đình đã mất đi chỗ dựa, cô ấy không biết nên làm sao, lời nói của Tư Nặc quanh quẩn không ngừng ở trong não của cô ấy, ánh mắt ân cần và quyến luyến của Thư Vân Thanh đối với Tư Dao không ngừng xông vào trong lý trí của bản thân, còn nữa ngày hôm đó…….bóng dáng Tư Dao ôm Vân Thanh, ánh mắt đó tràn đầy thương tâm và quan tâm, càng để cô ấy đau lòng hơn, nghĩ đến đây, Hiểu Đình nhịn không được bắt đầu khóc
Cô ấy nhớ lại lời đối thoại trước khi rời khỏi phòng bệnh của Thư Vân Thanh "nhưng mà……chị ấy cuối cùng có một ngày sẽ biết, không phải sao? chẳng lẽ……anh mong mỏi Tư Dao mãi mãi đừng nhớ lại đoạn quá khứ này sao? Phương Tư Nặc, anh nói tôi biết tất cả chuyện này chỉ là vì muốn tìm một bảo đảm đúng không? bảo đảm chắc chắn……cho dù Tư Dao biết chuyện này, muốn theo đuổi lại chị Vân Thanh cũng sẽ vì tôi biết chuyện mà do dự ngập ngừng đúng không?"
Âm mưu của Phương Tư Nặc nhưng cũng là lựa chọn của cô ấy, càng là Hiểu Đình và Tư Dao không thể trốn tránh phải đối mặt với tương lai
“Hu…..hu…..Tư Dao…..chẳng lẽ……chẳng lẽ giữa chúng ta thì nhất định có nhiều cản trở như vậy sao? em chỉ là……..muốn đơn thuần yêu chị mà thôi. Chỉ là…….muốn như vậy mà thôi! tại sao…..huhu…..” Hiểu Đình nắm chặt chiếc chăn trãi giường, mùi nước khử trùng xông vào mũi làm khứu giác của Hiểu Đình bị mất cảm giác. Phòng bệnh tĩnh mịch, sự yên tĩnh đi theo bóng dáng mỏng manh, lại một đêm khó ngủ
"Dù cho em chết ở đây, em cũng nhất định sẽ bảo vệ chị"
Cơ thể không cựa quậy được nhìn theo hình bóng mơ hồ của một đám người trước mắt, lòng của cô ấy đau đớn không gì so sánh được. Trong miệng muốn la lớn lại bị kéo giữ lại, bị nghẹn ở trong miệng, cô ấy nổ lực muốn đi cứu người trước mắt, nhưng sau một giây là một màng máu tươi!
“Đừng!” từ trên giường bệnh ngồi dậy, bị dọa đến mồ hôi đầy người chứng minh bản thân là đang mơ một cơn ác mộng, còn chưa kịp làm rõ mộng cảnh vừa rồi, tay trái truyền đến cảm giác vững chắc đem bản thân kiên quyết kéo về hiện thực
Là Hiểu Đình
Tư Dao nhớ không ra tại sao bản thân ở bệnh viện, hình như bản thân từng làm chuyện gì mà ngất xỉu, nhưng không có ấn tượng quá lớn. Chẳng qua chỉ là cô ấy thấy được Hiểu Đình ở một bên mệt mỏi ngủ đi, thuận tiện vén vài sợi tóc lên mép tai, lại thương tâm phát hiện dấu tích của nước mắt trên mặt Hiểu Đình, Tư Dao từ từ dùng mu bàn tay phớt qua gương mặt hốc hác của Hiểu Đình, muốn đem vết tích của nước mắt nhẹ nhàng lao đi.
Tư Dao nhìn bình minh rơi ngoài cửa sổ, bổng nhiên cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, hai mươi mấy năm qua vẫn là như vậy, vẫn là cảm thấy bản thân mất đi cái gì đó, nhưng lại không có dấu hiệu gì có thể tìm kiếm. Nhưng…….bây giờ cũng hầu như không có quan trọng như vậy rồi, quan trọng là…….bên cạnh cô ấy có Hiểu Đình
Cô ấy nhẹ nhàng áp người lên mặt của người mình yêu nhất, rơi xuống một chút êm đềm (hôn)