Chương 35
Súng nổ, cát bụi bay lên!
Phương Tư Dao thấy tình hình đem Giang Hiểu Đình kéo vào trong lòng, mượn lực dùng lực né tránh sau đó xoay chuyển một vòng, chỉ thấy Phương Tư Dao đối lưng với Phương Sĩ Dục, Giang Hiểu Đình đối lưng với Tôn Kiến Đình, hai người ôm nhau động cũng không động
Còn Tôn Kiến Đình nằm ở trên đất, tức giận mắt trợn tròn
Thời gian của tất cả mọi người dường như đang trong thời khắc này đều bị đông lại, trong một màng vắng lặng, Tôn Kiến Đình bên đó lại truyền ra tiếng kêu lớn “a!——-tay của tôi” chỉ thấy ánh mắt của tất cả mọi người chuyển đến Tôn Kiến Đình mặt đầy máu tươi nhìn vào vai phải của mình, chỉ thấy vai phải của anh ta bị xuyên thủng tạo thành một vết thương, máu không ngừng chảy ra, trong phút chốc nhuộm đầy đất. Tư Nặc nhíu chặt mày nhìn Tôn Kiến Đình, vừa rồi hình như nghe thấy hai tiếng súng? anh ấy rất xác định người mình dẫn theo ngoại trừ Hán Văn và mình ra thì không ai mang theo súng, ngoại trừ hai người họ ra, duy nhất chỉ có súng của Tôn Kiến Đình. Nhưng không thể nào! Tôn Kiến Đình vẫn không thể nào lấy súng bắn vai phải của mình chứ? Tư Nặc quay đầu nhìn Hán Văn, chỉ thấy Hán Văn lắc lắc đầu ra hiệu không phải mình, rồi tự mình kiểm tra thắt lưng của mình, súng đâu? Tư Nặc quay đầu kiểm tra trên người mình không dưới mười lần, chẳng lẽ là rơi ở đâu rồi sao?
Phương Tư Nặc kinh ngạc nhớ ra được cái gì, nhìn về Phương Tư Dao ở phía xa
Một đám người động cũng không động đứng yên nhìn Phương Tư Dao và Giang Hiểu Đình ở chính giữa, cho đến khi Hiểu Đình mở mắt, vừa rồi vì quá sợ hãi nên nhắm mắt lại, lớn tiếng la lên “Tư Dao? Tư Dao chị có sao không!” sau khi xác định Giang Hiểu Đình không sao, tất cả mọi người khẩn trương nhìn về phía Phương Tư Dao, mắt của Tư Nặc sắc xảo thấy được đồ trên tay của Phương Tư Dao, mới nhịn không được cười rồi thấp giọng “thật sự là em gái tốt của tôi, chiêu này cũng dùng ra rồi ” Phương Sĩ Dục và Phương Tư Tình hai người không rõ lý do tại sao, hai người chỉ thấy Hiểu Đình và Tư Dao hai người ôm nhau, không có cái gì dị thường
Còn Hiểu Đình nghe thấy người bên tai thở một hơi dài, khẩn trương kéo khoảng cách xa một chút nhìn Phương Tư Dao. Chỉ thấy Phương Tư Dao nhắm mắt thở một hơi sau đó mở đôi mắt sáng ra nhìn Hiểu Đình, le le đầu lưỡi cười “rất nguy hiểm, quả nhiên khi đó lấy đi đồ của anh là đúng…….nếu không xém chút thì mất mạng rồi đó!” Giang Hiểu Đình nhìn nhìn người tình cười tinh nghịch, còn chưa lĩnh ngộ được cái gì thì thấy Phương Tư Nặc ở xa xa đang cười lén, có chút phát cáu lại nể mặt, chỉ đành nhỏ tiếng hỏi Phương Tư Dao “cái gì vậy? anh chị cười đến rất lạ”
Phương Tư Dao đang muốn mở miệng giải thích, lại nghe thấy Phương Tư Nặc mở miệng nói với hai người “anh nói nè em gái tốt của anh, khi nào lén lấy đi đồ của anh vậy chứ? anh nhớ em từng nói mãi mãi sẽ không đυ.ng đến đồ đó mà!” Phương Tư Dao ôm chặt Giang Hiểu Đình cũng không quay đầu lại, chỉ khó chịu trả lời “em cũng không muốn đâu! vừa rồi có linh tính nguy hiểm nên đi "mượn" trước, nếu không vừa rồi em và Hiểu Đình thì chết rồi!”
Giang Hiểu Đình trên mặt nghi ngờ nhìn hai anh em nói chuyện có chút giận rồi rời khỏi cái ôm của Phương Tư Dao, sau đó có chút giận dỗi nói “rốt cuộc là đồ gì vậy! hai người nói cho em rõ đi!” còn chưa trả lời, Hiểu Đình bổng nhiên ngửi được mùi thuốc súng xông vào mũi mình, đột nhiên Tư Tình ở giữa la lên “chị Tư Dao! trên tay chị…….” Giang Hiểu Đình thấy được biểu tình kinh ngạc của Phương Tư Tình, nhớ đến vừa rồi từ khi bắt đầu Phương Tư Dao đều là dùng tay trái ôm chặt mình…….vậy…..tay còn lại đang làm gì
Giang Hiểu Đình từ từ đem ánh mắt nhìn về phía tay phải của Phương Tư Dao, không kìm nén được mắt mở to trợn tròn, chuyện này……
Phương Tư Dao tinh nghịch cười cười, từ từ cuối đầu xuống đem tay nhẹ nhàng nhấc lên để Giang Hiểu Đình nhìn cho rõ, có chút ngại ngùng nói “he he….ah……vừa rồi chị "mượn" đồ chơi nhỏ của anh chị” Phương Tư Nặc một bên vội vã bổ sung thêm “là vừa rồi nhân lúc khi anh mất cảnh giác "trộm" của anh” Giang Hiểu Đình kinh ngạc nhìn Phương Tư Dao bổng chốc nhớ lại tiếng súng trước đó
Khi đó hai người đang ngọt ngào, bổng nhiên bên tai nghe được cả đám người la lớn cẩn thận, Giang Hiểu Đình còn không kịp nhìn được cái gì, hình như thấy được Phương Tư Dao từ bên eo lấy ra cái gì đó, trong lúc hỗn loạn, cô ấy nhìn thoáng qua Phương Tư Dao lộ ra một ánh mắt lạnh lùng và vô tình, trong lúc kinh ngạc bị kéo vào trong lòng của người mình yêu, tiếp đó bên tai truyền ra một tiếng cực lớn sau đó lại một tiếng từ bên xa truyền đến, vì sợ hãi cho nên chỉ có thể nắm chặt eo của Phương Tư Dao và nhắm đôi mắt trốn trong lòng của chị ấy
Còn Phương Tư Dao sớm thì cảm giác được phía sau mình có bất thường, khi nghe được mọi người kêu cẩn thận, do dự một chút, vì bảo vệ Hiểu vẫn là lập tức lòn tay vào eo lấy súng và dùng cơ thể của mình bảo vệ Giang Hiểu Đình, đồng thời cô ấy cũng giơ tay phải lên, dựa vào bản năng luyện tập lúc trước, trong thời cơ ngắn ngủi ước lượng ngắm vào tay phải của Tôn Kiến Đình rồi kéo cò súng
Trong khoảnh khắc, tâm điểm của mọi người ở trên cây súng của Phương Tư Dao cầm, đều biết rõ ràng tay phải của Tôn Kiến Đình là xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng Phương Tư Nặc lại bổng nhiên cảm giác được có chỗ nào đó kì kì, khoảng cách Tôn Kiến Đình nổ súng gần như vậy, Hiểu Đình và Tư Dao sao có thể tránh kịp…….
Tất cả mọi người không biết, hình bóng màu lam của Phương Tư Dao sớm có một chỗ đã biến thành màu lam đậm……