Chương 34
“Anh, là người của anh sao?” Tư Nặc nhìn thấy tình hình biến đổi bèn không để tâm đến Tôn Kiến Đình rồi đem anh ta bỏ qua một bên. Tư Dao và Tư Nặc hai người kề vai nhìn đoàn xe, Tư Nặc không có mang theo nhiều người như vậy, nhưng xem ra bảng số xem quen thuộc này, đã biết chuyện bị bại lộ rồi, anh ấy điềm tĩnh nói “xem ra, người khó đối phó nhất đến rồi, không có thời gian ứng phó tên rác rưỡi này” Tư Dao nghe thấy câu này trong lòng đại khái hiểu chút ít, nhưng cô ấy mặc kệ thì đem Hiểu Đình ở bên cạnh kéo vào trong lòng mình “nên đến cuối cùng cũng sẽ đến, cho dù muốn giấu ông ấy, có thể giấu được bao lâu chứ? “
“Càng huống hồ gì, Hiểu Đình của chị đang ở bên cạnh chị, chị cái gì cũng không sợ, đúng không?”Tư Dao nói với người trong lòng mình, chỉ thấy Hiểu Đình thấy được Tư Dao
bình an vô sự cũng đáp lại nụ cười hạnh phúc. Tư Nặc gật gật đầu với Hán Văn sau đó cả đám người cũng lùi ra hai bên nhường ra một con đường, cuối cùng ánh đèn của một trong những chiếc xe tắt xuống, một tùy tùng nhanh chóng mở cửa
Trên xe xuống hai người, chỉ thấy một người tức giận chăm chăm nhìn Hiểu Đình, người bên khác nhanh bước chạy về phía Tư Dao “chị Hiểu Đình! chị Tư Dao, hai chị không sao chứ” Hiểu Đình cười cười trả lời “có chị em ở đây, chị sao có thể xảy ra chuyện chứ! chỉ là…… ” Hiểu Đình lo lắng sự tức giận nghiêm trọng của người ở chỗ bên đó, không kiềm nổi có chút sợ sệt
Tư Nặc biết chuyện Hiểu Đình lo lắng, nên mở miệng nói “các em ở đây đợi một chút, anh đi nghĩ cách” nói xong Tư Nặc thì nhanh bước đi về phía ba mình, sau khi Tư Tình nhìn Tư Dao hai người cười cười rồi cũng đi giúp đỡ, chỉ để lại hai người yêu nhau ở phía sau
So với sự xuất hiện của ba, Hiểu Đình từ trong hiểm cảnh thoát ra mới là chuyện lúc này Tư Dao quan tâm nhất “Hiểu Đình, xin lỗi, em nhất định là sợ hãi rồi……xin lỗi, để em bị. …” lời còn chưa nói xong Hiểu Đình thì vội vã đem tay che lên miệng của Tư Dao, Tư Dao có chút không hiểu nhìn Hiểu Đình, chỉ thấy trong ánh mắt của Hiểu Đình truyền ra tình ý cũng sắp để Tư Dao tan chảy “ngốc quá, chị không phải đến cứu em rồi sao? đúng rồi! sức khỏe của chị thế nào rồi” nghĩ đến Phương Tư Dao bất chấp tất cả đến cứu mình, khi đó cô ấy ở phòng bệnh đặc biệt yếu ớt như vậy, Hiểu Đình vội vã kiểm tra Tư Dao, vừa rồi bị không khí khẩn trương ảnh hưởng xém chút quên đi sức khỏe của Tư Dao. Chỉ thấy Phương Tư Dao cười đến gian xảo, bổng nhiên kêu lên ” ai ya!” Hiểu Đình ngạc nhiên nhìn cô ấy, trên mặt khẩn trương kiểm tra Phương Tư Dao “có phải đau đầu không? chị đừng cử động, em để tiểu Tình kêu xe cấp cứu…….” không ngờ, khi Hiểu Đình đang muốn chạy đi, Tư Dao thì đem cô ấy kéo vào trong lòng mình, khóa chặt cô ấy lại. Hiểu Đình có chút không hiểu nhìn Tư Dao, thấy nụ cười thoáng qua trên khóe miệng của cô ấy, bản thân cuối cùng hiểu rồi! Phương Tư Dao đang chọc ghẹo mình!
“Chị đó! tình hình này rồi còn đùa với em” Hiểu Đình tức giận đập lên vai của Tư Dao, Phương Tư Dao cũng tràn đầy nụ cười trên mặt nhìn Hiểu Đình
Khi trong lúc hai người ngọt ngào, thì Tôn Kiến Đình hôn mê ở phía sau họ cũng từ trong đau đớn tỉnh lại, khi mở mắt ra thì thấy được phía trước không xa, bóng dáng của Phương Tư Dao và Giang Hiểu Đình đang dựa vào nhau, máu tươi nhuộm đầy ánh mắt giống như thấy được cảnh sắc màu đỏ của địa ngục, anh ta còn chưa chết
Tôn Kiến Đình không biến sắc quan sát xung quanh, anh ta không hiểu tại sao bản thân thất bại thảm hại, chỉ chút nữa là anh ta có thể dẫn Hiểu Đình cao bay xa chạy! nếu không phải Phương Tư Nặc…….nếu không phải Phương Tư Dao! anh ấy nhớ lại bóng dáng vừa rồi cứu Hiểu Đình, trong lòng ngàn vạn lần không cam tâm! nhưng mà bây giờ ông trời có mắt, còn để khoảng cách của Phương Tư Dao và Giang Hiểu Đình gần mình như vậy, vậy rất tốt, cho dù anh ta phải chết, cũng phải kéo một người bên mình xuống địa ngục. Tôn Kiến Đình trái tìm phải tìm, cuối cùng thấy được cây súng khi nảy rơi, anh ta lợi dụng ánh mắt của mọi người đều không ở trên người mình, lê cái thân tàn phế nổ lực xê dịch đến cây súng bên đó, dùng hết sức chạm lấy cây súng!
Tư Tình còn đang ở một bên nhìn Tư Dao và Hiểu Đình thân mật, hầu như thấy được Tôn Kiến Đình ở phía sau lưng họ cầm lấy cây súng, sau đó ngắm vào Phương Tư Dao và Giang Hiểu Đình, tiểu Tình lớn tiếng kêu lên “chị Tư Dao! chị Hiểu Đình! phía sau!” Tư Nặc và Sĩ Dục nghe thấy tiếng kêu của tiểu Tình vội vàng nhìn về Phương Tư Dao, nhất thời cũng không cách phản ứng chỉ đành lớn tiếng kêu “tiểu Dao!”
Tôn Kiến Đình ngã ở trên đất, đem miệng súng ngắm vào hai người nhởn nhơ cười điên cuồng hô lên “Phương Tư Dao! tôi muốn để cô hối hận cả đời! xuống địa ngục cùng với tôi đi!”
“Hiểu Đình!”, “Tư Dao!”
"Đùng!", "đùng!"