Chương 33
Hai phe đối lập, ánh mắt của tất cả mọi người đều ở chỗ Tôn Kiến Đình và Phương Tư Nặc, chỉ cần có một bên ra tay trước vậy thì… phải xem ai bên nào chiếm được tiên cơ trước thì dồn được đối phương vào thế bí, Phương Tư Dao ung dung tự tại thay đổi vị trí đến gần Hiểu Đình, càng là chờ đợi thời cơ
“Tôn Kiến Đình, còn không tệ đó. Tôi còn cho rằng anh là tên rác rưỡi không có não, vừa rồi sao bổng nhiên mang theo não đến vậy?” Tư Nặc bắt đầu dùng lời nói kí©h thí©ɧ Tôn Kiến Đình, anh ta không biết em gái mình rốt cuộc có thuận lợi tìm được vị trí tốt có thể cứu Giang Hiểu Đình không, tình trạng bây giờ có thể kéo dài thời gian được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu đi.
Tôn Kiến Đình trong lúc tức giận, đem súng ra chỉ vào Phương Tư Nặc nói “anh…..là tên âm hồn bất tán cả tôi muốn vượt biên ra nước ngoài anh cũng muốn ngăn cản tôi?, có phải Phương Tư Dao kêu anh làm như vậy không? đáng chết! hôm đó tôi ở phòng bệnh đặc biệt nên gϊếŧ chết cô ta!” Tư Nặc nghe được Tôn Kiến Đình muốn gϊếŧ chết em gái mình, thì đưa tay tháo kính râm quăng ở một bên, đôi mắt màu xám lộ ra sát khí mãnh liệt
Tư Nặc nhìn Tôn Kiến Đình rồi đi về trước mấy bước, sau khi thấy Tôn Kiến Đinh lùi ra sau mấy bước rồi nói “thế nào? anh sợ tôi như vậy à? tên rác rưỡi anh đây tốt nhất đem Giang Hiểu Đình thả ra, tính nhẫn nại của tôi không tốt lắm, anh thử qua rồi đó!” Tư Nặc từng câu nói ra, mỗi một người bên cạnh xung quanh Tôn Kiến Đình cũng đang nhìn anh ấy chằm chằm. Tôn Kiến Đình nhìn thấy người của mình ở bốn bên nên điên cuồng cười “Phương Tư Nặc, tôi mới không sợ anh….chỉ cần trên tay tôi còn có con tin Hiểu Đình này, cho dù anh không lo lắng cho cô ấy, nhưng chắc không muốn có lỗi với Phương Tư Dao chứ!”
Tư Nặc âm thầm cắn chặt răng, ánh mắt nhìn qua lại quan sát một chút, xem ra Tư Dao đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ chỉ cần……dẫn dụ sức chú ý của Tôn Kiến Đình
Ba người ở ba bên, Phương Tư Dao nhìn theo Giang Hiểu Đình, Tôn Kiến Đình nhìn chằm chằm Phương Tư Nặc, Phương Tư Nặc nhìn chằm chằm Tôn Kiến Đình
Nói thì chậm làm thì nhanh, Phương Tư Nặc bổng nhiên kêu lớn tiếng “em!” Tôn Kiến Đình bất ngờ nhìn Phương Tư Nặc, chỉ thấy anh ấy hướng về một bên chạy đi, Tôn Kiến Đình còn chưa nhận ra điều gì, khi anh ta muốn đem súng ngắm về phía Phương Tư Nặc thì thấy được một bóng người đã đột ngột xuất hiện
Phương Tư Nặc từ bên phải chạy qua, Phương Tư Dao cũng từ bên trái của Tôn Kiến Đình xông ra, còn không để Tôn Kiến Đình có cơ hội có thể nổ súng, Tư Dao ở một bên bẻ lấy tay của Tôn Kiến Đình, một bên nắm lấy Hiểu Đình đem cô ấy chuyển vào trong lòng mình. Đồng thời Tôn Kiến Đình còn chưa kịp nhìn là ai, tức giận muốn nổ súng bắn người chạy đến bổng chốc Tư Nặc ở bên khác xông ra, ráng sức dùng hai tay bắt lấy tay cầm súng của Tôn Kiến Đình rồi dùng sức đập vào đầu gối cây súng thì rơi xuống đất. Tư Nặc rất nhanh chiếm được ưu thế nắm lấy tay của hắn ta bẻ ra phía sau, sau đó đứng phía sau Tôn Kiến Đình đạp vào đầu gối của hắn, Tôn Kiến Đình đau đớn quỳ xuống đất, Tư Nặc đạp lên Tôn Kiến Đình thấp giọng nói “tôi từng nói, tính nhẫn nại của tôi không tốt lắm”
, Tư Dao nhanh chóng đem Hiểu Đình dẫn ra, Hiểu Đình ngửi thấy mùi nước khử trùng nhẹ, không dám tin thấy được Phương Tư Dao vì quá vui mừng mà rơi nước mắt “Tư Dao…..quá tốt rồi chị không sao!” Tư Dao vội vàng tháo dây trói cười rồi gật đầu, nhanh chóng đem người yêu đã cách biệt lâu ngày mới gặp lại ôm vào trong lòng
Nhưng một bên khác sự tức giận được che giấu trong người Phương Tư Nặc đã trào lên, anh ấy kéo Tôn Kiến Đình đứng lên sau đó một tiếng vang lên, bụng của Tôn Kiến Đinh bị Tư Nặc dùng sức của đầu gối mà đập mạnh. Tôn Kiến Đình vội vã muốn phản đòn nhưng không ngờ lại thấy được đôi mắt như sói nhìn chằm chằm mình, còn chưa kịp phản ứng sự đau đớn ở trên bụng thì Tư Nặc lại trái đấm phải đấm vào mặt, vào ngực vô cùng manh liệt, đánh đến Tôn Kiến Đình phun ra một miệng máu tươi
Cuối cùng Tư Nặc đấm một đấm vào càm, Tôn Kiến Đình ý thức có chút hôn mê
Tư Nặc nhanh chóng nắm lấy cổ áo của Tôn Kiến Đình, không để hắn ngã ra phía sau, sau đó Tư Nặc mở miệng nói “chọc đến tôi, chỉ có sống không bằng chết ” Tư Nặc đổi vị trí, đến bên trái của Tôn Kiến Đình, hai tay nắm lấy cái tay vừa rồi ôm Hiểu Đình nhanh chóng bẻ ngược ra ngoài, tiếng kêu crack crack của xương cốt bị gãy vang tận đến mây xanh
“A—–” Tôn Kiến Đình trong miệng đầy máu bất giác lớn tiếng kêu lên, Tư Nặc còn chưa buông tha cho Tôn Kiến Đình, tiếp theo anh ấy bóp chặt cổ của Tôn Kiến Đình, càng bóp càng dùng sức, cánh tay phải của Tôn Kiến Đình còn chưa phế nên hỗn loạn nắm lấy tay của Tư Nặc, dự định muốn thoát khỏi “A…….a……ưm…..
a……” Tôn Kiến Đình thở không ra hơi vì thiếu đi oxy, máu và đồ ô uế trong miệng không ngừng trào ra, ý thức từ từ mơ hồ
Tư Dao thấy được tình hình nên buông Hiểu Đình ra, xông lên phía trước nắm lấy tay của Tư Nặc “anh… đừng! ” Tư Nặc không hiểu nhìn Tư Dao, “tiểu Dao em điên rồi sao? em còn muốn cứu người này? con người này chết không đáng tiếc!” sau khi Phương Tư Dao nhìn nhìn anh hai, lại nhìn Tôn Kiến Đình hầu như hôn mê, Phương Tư Dao không nói gì chỉ là nhìn Tư Nặc
Tôn Kiến Đình nghe thấy tiếng nói, mặt đầy máu, không cam tâm nhìn Phương Tư Dao “Phương Tư Dao……sao cô còn chưa chết……” sau khi Tư Nặc nghe thấy, lại tăng thêm sức lực, Tư Dao lo lắng nhìn Tư Nặc, rồi lần nữa lắc đầu ra hiệu đừng, trong lúc hai người không biết phải làm sao thì bổng nhiên phía sau một nhóm xe bao vây xung quanh Tư Dao chờ đợi người