Chương 32
Đến rồi! Tư Dao trốn ở phía sau thùng hàng cảnh báo, đôi mắt rừng rực nhìn về phía hai ba chiếc xe khách loại nhỏ không biết từ đâu đến
Đèn vẫn còn chưa tắt, tất cả người đều đang ở một bên chờ đợi, trong chiếc xe đó bắt đầu có động tĩnh, bóng của một người từ trên xe xuống, ánh mắt Phương Tư Dao bổng chốc tràn đầy sự tức giận, nắm chặt nấm đấm, còn có một người……..còn có một người cô ấy để ý ở trong đó? bổng nhiên tiếng nói quen thuộc từ trên xe truyền ra
“Tôn Kiến Đình! buông tôi ra!” Phương Tư Dao nghe được tiếng nói mà mình ngày nhớ đêm mong, trong lòng nôn nóng đến chịu không nổi, nhưng mà vì chưa rõ tình hình, cô ấy chỉ đành nhẫn nại chờ đợi thời cơ. Chỉ thấy Tôn Kiến Đình ra động tác với người trong xe sau đó, cửa xe mở ra hai người tùy tùng khỏe mạnh giải Hiểu Đình xuống xe, Phương Tư Dao ở xa xa thấy được Hiểu Đình bị trói đi ra? nhưng trên khoảng cách vẫn là rất khó khăn, Tư Dao quay đầu nhìn Tư Nặc, hai người trao đổi ánh mắt, bình tĩnh quan sát
Tôn Kiến Đình bắt lấy Hiểu Đình, xung quanh bên cạnh có đến 5-6 tùy tùng từ từ đi về phía thuyền, còn người của Tư Nặc cũng xuống để liên hệ với Tôn Kiến Đình, Tư Dao và Tư Nặc nhân cơ hội tiếp cần gần hơn tùy tùng bắt Hiểu Đình, Hán Văn thì ở một bên ra ám hiệu, giống như biểu thị Tôn Kiến Đình chỉ dẫn đến mấy tên tùy tùng? xem ra vì không muốn đánh cỏ động rắn mà giảm xuống số lượng tùy tùng
Hình thức tiến hành của kế hoạch thì như ban đầu, thuyền trưởng lấy lý do nói thuyền chỉ có một chút vấn đề, hy vọng Tôn Kiến Đình có thể chờ đợi một khoảng thời gian, lúc này người của Tư Nặc ở phía xa tạo ra sự hỗn loạn, hy vọng có thể dẫn dụ một số tùy tùng đi kiểm tra xem và giải quyết
Tư Dao, Tư Nặc và Hán Văn chỉ có thể nắm chặt thời gian này nghĩ cách cứu Hiểu Đình
“Lúc trước thì xác nhận xong tối nay thì có thể xuất thuyền sao? bây giờ xảy ra chuyện này, đồ khốn!” Tôn Kiến Đình khó chịu, khi trong lúc muốn quát tháo thuyền trưởng thì ở không xa cửa biển dường như có âm thanh của một đám người, Tôn Kiến Đình hoang man bắt đầu mở miệng yêu cầu “vài người các người đi xem thử đi, cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện “
Hiểu Đình cuối cùng cũng hiểu được tình hình bây giờ, thấy được thuyền thấy được cửa biển, cô ấy kinh ngạc la lớn lên “anh muốn đưa tôi ra nước ngoài? anh điên rồi sao? tôi không muốn, thả tôi ra! Tôn Kiến Đình thả tôi ra!” Tôn Kiến Đình chỉ cảm thấy trong lòng nôn nóng, thuyền không thể chạy đúng giờ, lại thấy Hiểu Đình ở một bên lộn xộn, nhất thời tức giận đi qua thưởng cho Hiểu Đình một bạt tay
"Bốp" bạt tay mạnh bạo không chỉ đem khóe miệng của Hiểu Đình toé ra chút máu, Phương Tư Dao ở một bên thấy được trong lòng cũng rỉ máu. Hiểu Đình bị bạt tay đó đánh đến hoa mắt chóng mặt, nhưng vẫn phải xem xét cho kĩ Tôn Kiến Đình, nói thế nào cô ấy cũng không muốn như vậy thì bi đưa ra nước ngoài
Tôn Kiến Đình đứng ở một bên thuyền, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, vừa rồi người phái đi bổng nhiên đâu rồi? Tôn Kiến Đình thần kinh nhạy cảm nhìn thuyền trưởng, hình như có chút bất an, xoay người muốn rời khỏi “tôi cảm thấy có chút không ổn, mấy người các người mau đem người đưa trở lại xe, từ xe đến thuyền vẫn là có đoạn khoảng cách, Tôn Kiến Đình chuyển người bước xuống Hán Văn thấy tình hình bổng nhiên có biến nên lập tức truyền đặt chỉ thị
Thuyền trưởng bổng nhiên xông vào vật lộn với Tôn Kiến Đình, trên thuyền cũng bổng nhiên đến mấy người. Tôn Kiến Đình hô lớn một tiếng “các người nhìn cái gì mau đến giúp tôi” trong chớp mắt, cả tình hình trở nên hỗn độn, tùy tùng của Tôn Kiến Đình và người của Hán Văn sắp xếp đánh với nhau, Tư Dao và Tư Nặc ở một bên luôn chờ đợi tùy tùng bên cạnh Hiểu Đình rời khỏi, nhưng chuyện đâu có hoàn mỹ như họ nghĩ, sau khi Tôn Kiến Đình thoát thân thấy tình hình hỗn loạn trước mắt, anh ta thì biết nhất định là Phương Tư Nặc ngăn cản mình xuất ngoại, còn mục đích duy nhất của họ! Tôn Kiến Đình quay đầu nhìn về Hiểu Đình, lại cũng không cẩn thận thấy thoáng qua trợ lý của Phương Tư Nặc là Lâm Hán Văn cũng xuất hiện, Tôn Kiến Đình bất chấp tất cả xông qua, đem tùy tùng bên cạnh của Hiểu Đình đẩy ra, rồi rút ra cây súng chỉ vào đầu của Hiểu Đình, không ngừng lùi về phía sau mất khống chế la lên “Phương Tư Nặc! đây là anh sắp xếp có phải không, ra đây đi! anh không ra thì đừng trách tôi đối với Giang Hiểu Đình làm ra chuyện mất đi lý trí!”
Đáng ghét! sao xảy ra sai xót! rất không dễ dàng kéo gần khoảng cách với Hiểu Đình lại bị kéo xa rồi! Tư Dao thấp tiếng nói với Tư Nặc “anh, anh có thể dẫn dụ sức chú ý của Tôn Kiến Đình không? để em đi cứu Hiểu Đình” lần đầu tiên Tư Nặc phản ứng đương nhiên là “không được! em muốn làm gì, bất luận em muốn làm gì cũng đừng hành động mù quáng. Anh thấy ánh mắt của Tôn Kiến Đình thì giống như kẻ điên, khó bảo đảm hắn ta sẽ không tổn hại em” Tư Dao bổng nhiên ánh mắt tối sầm lại nhỏ giọng cầu xin “anh…..giúp em đi” Phương Tư Nặc nhắm mắt đau khổ, tại sao…….ông trời muốn để em gái mình khi đối mặt với tình yêu, vận mệnh ngang trái như vậy chứ ? Tư Nặc thở dài một hơi sau đó thì từ chỗ họ giấu thân đi ra
“Tôn Kiến Đình, tôi ở đây, anh tốt nhất đừng hành động mù quáng. Bốn bên đều là người của tôi” ánh mắt lạnh lùng chọc thẳng vào sự sợ hãi của Tôn Kiến Đình, Tôn Kiến Đình bây giờ giống như là một con dê con sắp bị gϊếŧ, còn quân cờ duy nhất trên tay của hắn ta thì chỉ còn lại Giang Hiểu Đình! “đừng cử động! chỉ cần người của anh dám cử động lung tung tôi lập tức nổ súng, thế nào? anh muốn thử xem không?” Tôn Kiến Đình nắm chặt Hiểu Đình không buông, Hiểu Đình cũng không biết nên làm thế nào là tốt, khi trong lúc bản thân sợ hãi bất lực thì Hiểu Đình nhìn thoáng qua thấy một bóng dáng màu lam yếu ớt đang trốn ở một góc dùng ánh mắt tràn đầy sự ấm áp bảo vệ mình
Tư Dao……chị vẫn là đến cứu em rồi
Tư Dao và Hiểu Đình hai người ánh mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người tràn đầy cảm xúc tình yêu và quyến luyến, Hiểu Đình nước mắt tràn đầy khoe mắt nhìn mình, còn Tư Dao thì nhớ lại nụ cười tuyệt đẹp của cô ấy sau đó dùng đôi môi ở trong không khí lạnh lẽo truyền đến ngôn ngữ không tiếng
“Hiểu Đình, đừng sợ, chị đến cứu em rồi”