Quyển 2 - Chương 106

[21]

Chu Thành đời này chỉ vì hai chuyện mà phải cảm thấy thật bất đắc dĩ, mỗi chuyện chỉ có thể tổng kết lại như sau—hắn bị ngược đãi, còn được tặng một cái mặt quỷ.

Thuộc tính thiên soa địa biệt là trăm sông đổ về một biển, chỉ có thể nói rằng người địa cầu không đấu lại người sao hỏa đâu.

Khi Chu Thành đóng cửa đuổi theo cậu, hắn căn bản không hiểu cậu đang nghĩ gì, chỉ thầm nghĩ mình có nên hay không đem tiểu tử đang chạy như điên này kéo vào một nơi chỉ có hai người họ mà giáo huấn một cái.

Trên thực tế thì hắn cũng đã làm vậy, cơ hồ là đã lôi Dung Khải một đường té xuống, trong lúc Dung Khải lảo đảo vài cái, không bị thương gì, hắn đã dùng chân đạp đạp vài cái tra tấn người kia.

Đợi đến khi hai bên cùng nổi hỏa, Chu Thành đánh đã tay, Dung Khải đạp lại đã chân, thì hai người cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại.

Đêm hai mươi chín tháng chạp, tiểu khu không có ai, ngẩng đầu lên, đèn đuốc phát ra từng tia sáng mong manh, thu hồi ánh mắt, bốn phía liền chỉ có lạnh lùng tiêu điều. Phảng nhất như nhân sinh ngày mai đều trong tích tắc có thể biến mất, đợi đến khi đó, trên bãi đất trống chỉ còn những hài cốt không rõ hình dạng phũ kín, kh6ong có âm thanh, chẳng có vui vẻ.

Gió đêm thổi qua, Chu Thành thấy có chút lạnh. Bất quá dù lạnh đến khó cử động, trong lòng vẫn nổi lên cảm giác bất đắc dĩ cùng thương xót với người sao Hỏa, thật là..

“Lạnh không?” Dung Khải khi chạy đi chỉ mặc một chiếc áo mỏng, cho nên Chu Thành cố ý hỏi.

Kết quả con mèo mũi ửng đỏ lại kiên định lắc đầu.

Chu Thành không thể nề hà, biết người này hay cậy mạnh, nhẹ giọng nói: “Cậu luôn náo người khác như thế này?”

Dung Khải nghĩ nghĩ:: “Người khác ai cũng nói thế.”

Biết người trước mắt là vô tâm vô phế, Chu Thành hỏi lại gọn gang dứt khoát: “Thế với Hoa Điêu thì cảm giác thế nào?

Dung Khải yên lặng nhìn Chu Thành: “Rất tốt.”

“Không sợ Phùng Nhất Lộ giận?”

“Hắn sẽ không.”

Dừng lại một lát, Dung Khải lại bồi thêm một câu: “Nhưng hắn vẫn luyến tiếc.”

Chu Thành không cho là đúng: “Cậu không phải là hài tử của hắn, cũng không là ái nhân, dựa vào cái gì mà nói hắn luyến tiếc?”

Dung Khải chớp mắt, trả lời: “Tôi đói bụng.”

Chu Thành



, tức giận nói: “Lên lầu ăn!”

Nào biết Dung Khải lại kịch liệt lắc đầu: “Không! Bây giờ mà lên thì hai người kia sẽ đánh chết tôi!”

“Ồ, ai dè cậu cũng không ngốc như tôi tưởng nha.” Chu Thành vui vẻ, bao tức tưởi cũng tan thành mây khói, hắn phát hiện Dung Khải còn thêm một kĩ năng trời ban, có thể đốt lửa, cũng có thể dập lửa, hơn nữa còn biết nhìn thời cơ.

“Ngốc?” Dung Khải không hài lòng nhướn mày, “Mười Chu Thành anh cũng không đấu lại một cái não này đâu.”

Chu Thành lười cùng cậu so đo, dứt khoát nói: “Vậy đại nhân thông thái mau suy nghĩ làm sao để giải quyết cái bụng đói của ngài xem nào.”

Dung Khải nghe tới đó liền khựng lại, sau đó bán giương miệng chuẩn bị vài giây, một, hai, ba, rồi đánh một cái hắt xì kinh thiên động địa.

“Được rồi, tôi biết.” Chu Thành đem người đến ôm vào lòng, đi ra tiểu khi đánh xe taxi.

Chu Thành không có thói quen ôm che chở người khác thế này, có lẽ trong lúc nhất thời hắn mới làm vậy, nhưng người sao Hỏa bé nhỏ kia vẫn bất mãn, còn thực nghiêm túc hỏi: “Không phải là anh nên cởϊ áσ lông ra choàng cho tôi sao?”

Khi đã ngồi vào taxi, Chu Thành sâu sắc khuyên đối phương: “Sau này ít xem phim Hàn thôi.”

Dọc đường đi, người sao Hỏa cư nhiên lại không hề mở miệng nói câu nào.

Chu Thành ngồi chỗ tài phụ, thường thường nhìn về phía kính chiếu hậu, chỉ thấy một người sao Hỏa trầm tư nhìn ra cửa sổ.

Hồng quang từ bên ngoài liên tục xẹt qua khuôn mặt cậu, mơ hồ như hắn lại được thấy được vẻ mặt thoáng ngẩn ngơ thoáng nghiêm túc kia.

Khi thanh toán thì người sao Hỏa đã trước một bước nhảy xuống xe, sau đó lẻn vào nhà hàng, vừa lúc Chu Thành bước để cửa thì người nào đó đã hưng trí gọi món.

Chu Thành những tưởng Dung Khải kêu đói chỉ là không biết nói gì thì tìm cớ, hoặc là lúc ấy không biết giải quyết thế nào thì lẳng sang chuyện khác, kết quả khi trả tiền xong nhìn thấy phục vụ mang đến món ăn lấp đầy bàn mới ngộ ra. Đối đãi với người sao Hỏa, thật không cần phải phức tạp gì cả, chỉ cần cậu ta nói cái gì, anh phải chiều theo, mọi chuyện liền xong xuôi.

Chu Thành gọi cho mình một ly Coca, sau đến lúc trả tiền là dùng gần hết tiền trong túi.

Dung Khải ăn Trư Bát Giới cũng muốn thỉnh làm sư phụ, bất diệc nhạc hồ.

Chu Thành cùng Phùng Nhất Lộ đi ra ngoài cả ngày, cũng không biết trong nhà sinh hoạt hôm đó ra sao, lúc này thấy Dung Khải ăn đến lang thôn hổ yết, liền hỏi: “Sáng nay chưa ăn gì?”

Dung Khải ngước ngước lên, dùng một miệng đầy đồ ăn hàm hồ trả lời: “Buổi tối… Chưa được ăn…”

Chu Thành bóp trán, phảng phất như nhìn được tương lai của người sao Hỏa: “Cậu a, sớm hay muộn gì cũng thành heo thôi.”

Người sao Hỏa khó khăn nuốt xuống, lại gần như ngóng trông nhìn hắn mà hỏi: “Tôi mập thì anh không thích?”

Chu Thành tức giận búng đầu cậu một cái: “Bây giờ không thích.”

Dung Khải bĩu môi, lẩm bẩm khinh bỉ: “Vậy còn dám cùng tôi lên giường.”

Chu Thành theo bản năng giương mắt nhìn bốn phía, ngày hai mươi chín tháng chạp KFC rỗng tuếch, nhưng có lẽ phía xa xa hai tiểu cô nương đang bàn luận về bọn hắn, hoặc, cũng có lẽ đã suy luận ra họ là đồng tính luyến ái, mà thực ra…

“Cậu nói xem, hai người này có là bằng hữu không ha.”

“Bằng hữu ai lại quản cậu cùng ai lên giường chứ.”

Chu Thành có chút kinh ngạc nhướn mày, phân tích thật tốt.

Nào biết Dung Khải lại bồi thêm: “Cho nên tôi phải giữ anh thật tốt, cho dù cái tài danh chính ngôn thuận có thể tìm được cho anh bạn giường, tôi vẫn không để anh thân với người khác, nam nữ già trẻ gì cũng không.”

Chu Thành thở dài, bỗng nhiên cảm thấy có thể thêm câu tâm lực tiều tụy vào nhật ký cuộc đời mình.

Hắn hỏi Dung Khải: “Cậu biết cái này gọi là gì sao?”

Dung Khải trả lời thật sự quyết đoán: “Là thích a.”

Chu Thành lắc đầu: “Không đúng, này không phải là thích, mà gọi là độc chiếm dục.”

Dung Khải không chút nghĩ ngợi liền đánh gãy: “Anh mới không đúng!”

“Vậy cậu nói tôi nghe.” Chu Thành nhún nhún vai, tỏ vẻ mình sẽ chăm chú lĩnh hội.

Dùng Thành cắn môi, như đang đấu tranh thật vất vả, hơn nửa ngày mới nản lòng nói: “Tôi không biết phải nói thế nào, dù tôi biết anh trăm phường nghìn kế không muốn cùng tôi.”

Không có tình thương, không có nghĩa là ngốc, rất nhiều chuyện Dung Khải nhìn xem đã minh bạch.

“Tôi không nghĩ mình là người mà thấy ai cũng vớt lấy mà làm, ngày đó cùng anh lên giường đã thật rối rắm, cho nên tôi tìm tên câm kia thử, xem xem trừ anh ra tôi có thể phản ứng cùng nam nhân khác hay không. Thế nhưng không giống, vẫn là tôi ở bên anh vẫn thấy vui hơn.”

Chu Thành lẳng lặng ngồi ở nơi đó, nghe Dung Khải kể tâm tình không chút che dấu, bỗng nhiên có chút hâm mộ. Bởi vì Dung Khải có cảm giác thật ngây thơ, như nước hồ xuân trong veo, thật đơn thuần để nhìn thấu, mà hắn lại không có biện pháp kiềm chế mình, chỉ sợ một ngày chính mình sẽ làm vấy bẩn thứ gì đó, rất nhanh sẽ làm ô uế thứ đáng được trân trọng kia.

“Cho tôi thời gian.” Chu Thành nghe chính mình nói, cũng như tâm hắn nói tôi sẽ dễ dao động thôi.

“Là anh bây giờ bị tôi loạn thành một đoàn a,” Dung Khải cúi đầu uống nước, lầu bầu lầm bầm, “Cho nên khi đã suy nghĩ ra được rồi thì cũng sẽ dùng đống lí lẽ kia mà cự tuyệt tôi.”

Chu Thành nghẹn lời, lần đầu tiên ý thức được danh tiếng của mình trong miệng người ta đã xấu đến thế.

Thật lâu sau.

Dung Khải ngẩng đầu: “Nhưng tôi chịu. Ai bảo tôi trước giờ toàn bắt nạt anh làm chi, lần này tôi nhịn.”

Chu Thành nhìn vào đôi mắt kia, nhưng trừ bỏ nhìn thấy hình dáng mơ hồ của mình, thì chẳng tìm được thứ gì nữa.