Chương 2 Cố gia
Trong lòng Cố Hoài Chi tồn chuyện này, lo lắng cả nhà sắp xong đời, cơm chiều cũng ăn không ngon. Chẳng qua công phu mặt ngoài Cố Hoài Chi làm rất tốt, có tâm che giấu nên cũng không ai phát hiện.
Sáng sớm hôm sau, Cố Hoài Chi đi theo Cố Lưu cùng Vương thị đi chính viện thỉnh an tổ phụ tổ mẫu. Trên đường vừa lúc gặp phải một nhà ba người nhị thúc Cố Dục, tiểu mập mạp mười tháng - Cố Ngưng Chi bị bao thành một cái bánh chưng, nằm ở trong ngực bà vυ", thường thường rầm rì một tiếng.
Vương thị lập tức quan tâm hỏi Trần thị: "Sao đệ muội lại mang theo Ngưng nhi? Trời còn lạnh, cẩn thận đứa nhỏ bị ốm thì không tốt."
Trần thị tính tình lanh lẹ, vừa lúc bổ sung cho Cố Dục tính tình nội liễm, nghe vậy cười nói: "Sáng sớm hôm nay tiểu tử này bắt đầu làm ầm ĩ, thấy chúng ta ra cửa là khóc, nói gì cũng không chịu, phải đòi đi theo bằng được, khóc khàn cả giọng. Chúng ta thật sự không có biện pháp nào, chỉ đành mang thằng bé đi cùng. Ai da, tiểu tử này nhìn nhỏ xíu như vậy thôi nhưng thật biết ma người. Ta nhớ rõ năm đó Hoài Nhi cũng không làm ầm ĩ như vậy, ngoan ngoãn vô cùng, ta lại sinh một cái hỗn thế ma tinh, đại tẩu thật là có phúc!"
Là một ngụy nhi đồng - Cố Hoài Chi yên lặng chột dạ, Vương thị đã bắt đầu khen thương nghiệp với Trần thị: "Đều nói đào nha đầu ra xảo, đào tiểu tử ra hảo, nam hài tử chắc nịch một chút thật tốt. Ngưng nhi nhà chúng ta nhỏ như vậy đã biết đi theo cha mẹ tới thỉnh an tổ phụ tổ mẫu, trưởng thành khẳng định là một hài tử hiếu thuận."
Cố Lưu cùng Cố Dục chỉ hơn kém nhau một tuổi, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, huynh đệ tình thâm, cảm tình chị em dâu giữa Vương thị cùng Trần thị cũng không tồi. Tổ phụ Cố Hoài Chi- Cố Huyền tổng cộng chỉ có ba nhi tử, đều là chính thất Từ thị sinh ra. Huynh đệ một mẹ đẻ ra, cảm tình tự nhiên không kém.
Mấy người tán gẫu tới chính viện, Cố Huyền và Từ thị đã sớm tỉnh, đang chờ bọn họ lại đây dùng đồ ăn sáng. Cố Huyền cùng Từ thị tuy rằng đã làm tổ phụ tổ mẫu, cũng chỉ vừa đến tuổi bất hoặc(1), nhìn rất trẻ. Hằng năm Cố Huyền ở địa vị cao, đều có một phen khí chất uy nghiêm, Từ thị ngồi ở bên cạnh hắn là một đại mỹ nhân trời sinh thanh lãnh, một thân khí thế không chút nào thua kém Cố Huyền.
(1) Tuổi bất hoặc: Tầm 40 tuổi
Theo mấy năm nay Cố Hoài Chi quan sát, cảm tình của đôi tổ phụ tổ mẫu này của hắn giống như có điểm vi diệu, nói không nên lời là nơi nào kỳ quái, nhưng chính là làm người cảm thấy rất kỳ quái, dùng một từ thích hợp tới hình dung, đó chính là bằng mặt không bằng lòng.
Chỉ tiếc Cố phủ quy củ nghiêm ngặt, việc hạ nhân khua môi múa mép thường xuyên xuất hiện trong phim truyền hình cùng tiểu thuyết, Cố Hoài Chi chưa gặp qua lần nào cả. Cố Lưu và Vương thị cũng sẽ không vọng nghị cha mẹ, cho nên dù Cố Hoài Chi tò mò chuyện xưa giữa Cố Huyền và Từ thị, nhưng vẫn không thể biết được đáp án.
Nghĩ đến ngày hôm qua Cố Lưu nói, Cố Huyền có ý từ quan. Cố Hoài Chi không khỏi nhìn Cố Huyền vài lần, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra một tia manh mối.
Nề hà đại lão chính là đại lão, Cố Huyền làm quan nhiều năm, sớm đã luyện ra bản lĩnh hỉ nộ không hiện ra trước mặt, càng kiêm dưỡng khí công phu mà người đương thời tôn sùng, chú ý dù Thái Sơn băng trước mắt mà mặt cũng không đổi sắc, Cố Huyền làm sao có thể làm Cố Hoài Chi nhìn ra cảm xúc gì.
Đương nhiên, cũng có người có thể làm Cố Huyền thoáng phá công.
Sau khi Cố Hoài Chi đám người thỉnh an, con trai út của Cố Huyền, tiểu thúc của Cố Hoài Chi - Cố Quyết lúc này mới khoan thai tới muộn.
Cố Quyết vừa vào cửa, Cố Huyền liền khẽ nhíu mày, nhẹ trách mắng: "Đầu tóc tán phát, còn ra thể thống gì?"
Cố Quyết không chút nào để ý đến lời răn dạy của cha ruột, thản nhiên tự đắc ngồi xuống, thuận miệng phản bác: "Ở trong nhà mình, nói gì đến thể thống quy củ? Nên tùy theo bản thân mới tốt."
Cố Hoài Chi vạn phần muốn nhắc nhở tiểu thúc, tuy rằng thúc lớn lên không kém, nhưng thanh thiếu niên mười bốn tuổi ăn mặc như vậy, luôn có một loại cảm giác kỳ quái kiểu tiểu hài tử trộm mặc quần áo của người lớn vậy, nhìn không chỉ không phong lưu tiêu sái, thậm chí còn hơi cay mắt.
Nhưng Cố Quyết cũng không cảm thấy như vậy, mặc quần áo màu xanh nhạt, tay áo sam thêu hoa văn trúc, tóc hơi tán cùng khí chất tự cao tự đại, trấn định tự nhiên, thậm chí Cố Quyết còn cảm thấy mình là nhãi con tiêu sái nhất Cố phủ, không chỉ không cảm thụ được cảm xúc phức tạp từ đám người Cố Hoài Chi, còn khıêυ khí©h nhìn Cố Huyền.
Cố Hoài Chi giơ tay che mắt, tiểu thúc, sao thúc lại biến thành càng ngày càng đậu bỉ như vậy? Nhớ năm đó, thúc cũng là một thiếu niên tràn đầy hăng hái, chính trực hướng về phía trước, một năm này, vì sao phong cách lại biến thành bộ dáng này? Chờ về sau thúc tỉnh táo lại, đây đều là hắc lịch sử đó!
Đương nhiên Cố Quyết không nghe thấy tiếng lòng của Cố Hoài Chi, tiếp tục khıêυ khí©h nhìn cha ruột. Nếp nhăn giữa mày Cố Huyền càng thêm khắc sâu, "Quy củ của ngươi đâu?"
Cố Quyết cười hì hì đáp: "Ngài cũng không dạy con quy củ. Từ nhỏ con đã giống như không cha không mẹ, sao có thể hiểu nhiều quy củ như vậy?"
Thấy Cố Quyết càng nói càng kỳ cục, Cố Lưu nhịn không được trừng mắt cảnh cáo, "Tam đệ!"
Đối với đại ca Cố Lưu, Cố Quyết vẫn có vài phần kính trọng. Rốt cuộc khi còn nhỏ Cố Quyết cha không thương mẹ không yêu, Cố Lưu làm đại ca tự phát đảm đương nửa cái phụ thân.
Cố Hoài Chi thấy không khí không đúng, vội vàng cầm chén trước mặt mình nhét vào tay Cố Quyết, đúng lý hợp tình mà phân phó hắn: "Tiểu thúc, con đói bụng, thúc xúc cháo cho con ăn."
"Hắc, tiểu tử ngươi người không lớn, tính tình lại rất lớn, còn sai khiến ta?"
Cố Hoài Chi ngửa đầu cười lấy lòng: "Tiểu thúc xúc ăn ngon."
Bạn nhỏ Cố Ngưng Chi cách đó không xa cũng không cam lòng yếu thế, hướng về phía Cố Hoài Chi dùng sức giãy giụa, trong miệng còn hàm hàm hồ hồ mà kêu: "Ca... Ca...... Thúc......"
Ở trước mắt hai cháu trai nhỏ, Cố Quyết cũng không cùng cha ruột tranh cãi nữa, nhưng vẫn không cam lòng mà nhìn Từ thị, thấy trên mặt nàng vẫn không có biểu tình gì như trước, khoé miệng Cố Quyết nhấp chặt, mắt hơi hơi rũ xuống, giấu đi suy sút trong mắt.
Bữa sáng hôm nay quả thực làm người đau dạ dày.
Sau khi ăn xong, Cố Huyền hỏi Cố Lưu: "Hoài Nhi cũng tới tuổi nên vỡ lòng, về sau ta sẽ tự mình giáo dưỡng hắn, ngươi xem thế nào?"
Cố Lưu nghĩ đến bản thân mình cũng là từ tổ phụ tự mình giáo dưỡng, cũng không có ý kiến gì, gật đầu nói: "Phụ thân nguyện ý tự mình giáo dưỡng Hoài Nhi, là vinh hạnh của Hoài Nhi, nhi tử há lại chối từ?"
Cố Hoài Chi cảm thấy hình như mình bị tổ phụ dùng thành đao cho Cố Quyết một đòn ngay tim, cẩn thận nhìn về phía Cố Quyết, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt âm trầm.
Cũng may Cố Quyết vẫn còn điểm mấu chốt, không đến mức so đo cùng một đứa nhỏ như hắn, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Cố Huyền càng nhiều thêm vài phần tức giận.
Cố Hoài Chi cảm thấy mình thực vô tội, nào có người nào làm tổ phụ lại hố tôn tử như vậy? Lương tâm của tổ phụ không đau sao?
Lương tâm của tổ phụ đương nhiên không chỉ sẽ không đau, mà còn cảm thấy thật vui vẻ. Một loạt biểu tình của Cố Hoài Chi đều dừng trong mắt Cố Huyền, làm Cố Huyền rất vừa lòng, cười mở miệng: "Đứa nhỏ này cũng thật cơ linh, tuổi còn nhỏ thế nhưng có thể nghe hiểu chúng ta đang nói gì."
Cố Hoài Chi mờ mịt, chẳng lẽ mình lại biểu hiện quá mức? Trong nhà không có bạn cùng lứa tuổi thật là chịu không nổi.
Tiểu hài tử làm biểu tình gì đều tự mang theo thuộc tính đáng yêu, Cố Hoài Chi sinh ra vốn đã rất đẹp, lúc này làm ra bộ dáng mờ mịt, càng khiến người yêu thích. Ngay cả Cố Quyết còn đang giận dỗi cũng không thể nhịn được, cười duỗi tay nhéo nhéo má Cố Hoài Chi.
Cố Huyền cũng cười nhẹ một tiếng, ôn hòa hỏi Cố Hoài Chi: "Từ ngày mai, giờ Dậu mỗi ngày ngươi tới chính viện, học nửa canh giờ lại trở về, như thế nào?"
Vô cùng có thể! Cố Hoài Chi gật đầu như đảo tỏi. Phải biết rằng, Cố Hoài Chi xuyên qua đã ba năm, vừa không biết bối cảnh hiện tại rốt cuộc là thời đại nào, càng bởi vì thể chất thần kỳ mỗi lần ra cửa là thân thể lại không khoẻ, cho nên đến tận bây giờ Cố Hoài Chi còn chưa ra khỏi Cố phủ, nơi phát ra tin tức cực kỳ hữu hạn, Cố Hoài Chi đã sớm muốn mở ra phó bản học tập. Sau khi biết thế cục hiện tại không tốt lắm, Cố Hoài Chi càng muốn xem nhiều sách hiểu biết một phen tình thế hiện tại. Loại thế cục không biết gì hết thế này làm Cố Hoài Chi không có cảm giác an toàn.
Cố Huyền chưa từng tự mang hài tử, thấy bộ dáng Cố Hoài Chi lanh lợi như vậy không khỏi tâm sinh vui mừng, đợi đến lúc đám người Cố Lưu phải về viện, Cố Huyền giữ lại Cố Hoài Chi, mỹ kỳ danh rằng trước tiên liên lạc cảm tình hai tổ tôn, để Cố Hoài Chi có thể thích ứng việc ở chung với tổ phụ.
Cố Hoài Chi tự nhiên không sợ, được Cố Huyền dắt đến thư phòng, cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.
Cố Huyền không có kinh nghiệm dạy dỗ hài tử, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì với Cố Hoài Chi. Ngược lại là Cố Hoài Chi nhịn không được đặt câu hỏi: "Ngày hôm qua cha con nói, a công tranh chấp với bệ hạ một trận, có ý từ quan. A công thật sự muốn từ quan sao?"
Cố Huyền trầm ngâm một lát, thử dùng phương thức mà tiểu hài tử có thể nghe hiểu để giải thích với Cố Hoài Chi: "Ta với bệ hạ chính kiến không hợp, giống như tiểu thúc ngươi luôn làm trái ý ta. Bọn họ đều đang phá hư quy củ, mọi việc trên đời, đều phải có quy củ ước thúc, bình dân mất quy củ, sẽ làm lơ pháp kỷ, đế vương mất quy củ, đó là lễ nhạc tan vỡ, khiến phản loạn nổi lên. Mới vừa rồi tiểu thúc ngươi làm hỏng quy củ, nên các ngươi ăn cơm cũng không ngon. Đế vương phá hủy quy củ sẽ khiến toàn bộ Hưng Triều đều không được an bình."
Cố Hoài Chi gật đầu tỏ vẻ minh bạch, tiếp tục đặt câu hỏi: "Vậy tổ phụ phát sinh tranh chấp với bệ hạ, có làm bệ hạ đối với Cố phủ chúng ta không mừng?"
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Cố Huyền không khỏi lộ ra một phân ngạo nghễ, cười nhạt nói: "Ngu Xuyên Cố thị chúng ta là ngàn năm sĩ tộc, trải qua vô số triều đại cùng đế vương, nhiều thế hệ công khanh. Mặc cho bệ hạ không mừng Cố thị, lại có thể như thế nào?"
Khẩu khí này thực cuồng vọng, Cố Hoài Chi hơi hơi khϊếp sợ, dám chính diện tranh chấp với hoàng đế như vậy còn không thèm để tâm đến hoàng đế, Cố gia rốt cuộc là siêu cấp đại gia tộc như thế nào?
Cố Hoài Chi cảm thấy hắn thật sự đã xem nhẹ địa vị gia tộc của chính mình.
Cố Huyền còn tiếp tục giải thích: "Đến nỗi việc từ quan còn cần xem tình huống. Nếu bệ hạ nghe khuyên, khiêm tốn nạp gián, thân hiền thần, xa tiểu nhân. Ta cũng không đến mức đi đến bước từ quan."
Cố Hoài Chi vốn là nhi đồng giả, thật sự không thể hoàn mỹ sắm vai một tiểu hài tử ba tuổi bình thường, đặc biệt là mấy năm nay, sau khi có thể nói và đi đường, Cố Hoài Chi luôn có thể làm phu thê Vương thị cả kinh, ở trong lòng cả nhà được đánh giá là thông minh lanh lợi. Cố Hoài Chi càng không nghĩ về sau lại thường thường lòi, dứt khoát biểu hiện chính mình nhiều hơn, có quang hoàn thần đồng, ngày sau mặc kệ nói gì làm gì, tốt xấu cũng có cái cớ. Dù sao thần đồng ở cổ đại cũng không ít, Cam La mười hai tuổi đã làm Thừa Tướng, một tiểu hài tử 3 tuổi như hắn sớm tuệ một chút thật là quá bình thường!
Vì thế Cố Hoài Chi biểu hiện vô cùng xuất chúng, chẳng những gật đầu tỏ vẻ mình nghe hiểu, còn lấy một ví dụ khác: "Giống như một cái chén rơi xuống đất, nếu chỉ bẩn một chút, sau khi nhặt lên rửa đi vẫn có thể dùng. Nếu mẻ không quá nhiều, miễn cưỡng cũng có thể nhẫn. Nhưng nếu đã vỡ nát, dù bổ cứu như thế nào cũng không được, thì cũng chỉ có thể buông tha cái chén này, đổi cái mới. Ngài có từ quan hay không, còn phải xem bệ hạ có thể bổ cứu tới trình độ nào."
Cố Huyền nhất thời cảm thấy, trưởng tôn này của mình, vô cùng có linh tính.