Chương 97: Thẹn quá hóa giận

Ngoài Thiên Thu đình, Cảnh Tuyên Đế dẫn theo các vương công đại thần chậm rãi đi về phía này Ngự hoa viên.

Cảnh Tuyên Đế mặc long bào đi trước, đôi lúc cùng chúng thần tán gẫu, tâm tình tốt thì khen ngợi một số đại thần có công, thỉnh thoảng có đại thần quỳ xuống dập đầu tạ ơn.

Quay đầu lại thấy Thiên Thu đình dị thường náo nhiệt liền sai thái giám đến xem có chuyện gì.

Chỉ chốc lát sau, thái giám quay lại bẩm báo:

- Là nữ quyến ở đó chơi tửu lệnh, các nương nương và mệnh phụ đều cũng ở đó.

Cảnh tuyên đế nghe xong liền hăng hái:

- Tửu lệnh mà lại náo nhiệt như thế…

Vừa nói vừa quay đầu nói với các đại thần:

- Hay là chúng ta cũng qua đó thử xem, nhìn xem đám phụ nữ chơi tửu lệnh thì như thế nào?

Các đại thần sao dám dị nghị.

Cảnh tuyên đế hạ lệnh:

- Chúng ta lén lút đến, đừng quấy rầy các nàng, nếu không các nàng thấy trẫm sẽ lại vừa quỳ vừa lạy, cũng không có gì hay!

Mọi người cúi đầu xưng vâng.

Như vậy, Cảnh Tuyên Đế cầm đầu đám người tới gần Thiên Thu đình.

Thiên thu đình

Các quý nữ cũng không để ý chuyện bên ngoài, các nàng đều rất hưng phấn.

Từ Uyển Thanh dù đáp ứng chơi nhưng vẫn có chút lo lắng:

- Hầu phu nhân, ngươi muốn chơi cái gì kí©h thí©ɧ với ta? Nếu là đánh nhau, vung roi thì Uyển Thanh trực tiếp nhận thua là được!

Tương Nhược Lan cười nói:

- Từ tiểu thư đúng là thích nói đùa, hôm nay sao bản phu nhân lại làm chuyện phá hoại không khí như vậy. Hơn nữa cùng Từ tiểu thư đánh nhau……

Nàng khẽ cười một tiếng:

- Thắng cũng không có gì hay, sao lại là chuyện kí©h thí©ɧ được?

Giọng nói đẩy vẻ khinh thị khiến Từ Uyển Thanh cảm giác rất mất mặt nhưng cũng không biết phản bác ra sao.

- Vậy Hầu phu nhân muốn so cái gì?

Từ Uyển Thanh lặng lẽ thở phào một hơi, chỉ cần không phải đánh nhau, bất kể là cầm kỳ thi họa, Tương Nhược Lan cũng không phải là đối thủ của nàng!

Các cô nương cũng mở to mắt nhìn Hầu phu nhân, vô cùng tò mò không biết nàng có chủ ý gì hay. Trong khoảnh khắc này, mọi người đột nhiên cảm giác được bát phụ Tương Nhược Lan này cũng là một người rất có mị lực. Mị lực của nàng không phải là vì sau lưng nàng có núi để dựa mà là từ chính bản thân nàng, cả người nàng tràn ngập một loại…. một loại cảm giác khoái ý vô cùng.

Mọi người cũng không phải kẻ ngốc, đều nhìn ra được là Hầu phu nhân có chủ ý muốn khiến Từ Uyển Thanh tự tìm phiền toái.

Tương Nhược Lan nói:

- Chúng ta một ván định thắng thua! Ta ra một câu đối, nếu ngươi đối được, ngươi muốn ta làm gì cũng được. Nhưng nếu ngươi đối không được, ngươi phải múa cho mọi người xem

Là như thế? Hai mắt Từ Uyển Thanh sáng bừng, đây chính là sở trường của nàng, nhưng nếu Tương Nhược Lan lại cố tình chơi khó nào….

- Câu đối thì được, nhưng đó phải là câu Hầu phu nhân có thể đối được.

Tương Nhược Lan biết tâm tư nàng, lập tức mỉm cười:



- Đó là đương nhiên!

Từ Uyển Thanh lại càng vững tâm, Tương Nhược Lan cũng có thể đối được thì câu đối đó sao có thể là cao minh. Nàng bắt đầu suy nghĩ xem nên bắt Tương Nhược Lan làm gì để giải hận trong lòng.

Ngoài Thiên Thu đình, Cảnh Tuyên Đế thấy vậy không khỏi cảm thấy buồn cười. Tương Nhược Lan là người thế nào hắn quá rõ ràng, nàng cũng chỉ biết được vài chữ thôi, đối câu? Nàng?

Hắn nhìn về phía sau, tìm thấy thân ảnh Cận Thiệu Khang nói:

- Là An Viễn hầu dạy?

Những lời này dù không đầu không đuôi, nhưng Cận Thiệu Khang cũng hiểu, hắn đáp:

- Không phải, thần chưa bao giờ dạy nàng những thứ đó.

Cảnh tuyên đế không lên nói nữa, quay đầu nhìn nữ tử cười đầy tự tin kia, khóe miệng khẽ cười nhàn nhạt.

Trong đình, Từ Uyển Thanh nhìn Tương Nhược Lan:

- Hầu phu nhân, mời ra câu đối.

Tương Nhược Lan cũng không học gì những thứ này, đối với liễn nàng biết rất ít. Nhưng trong đầu nàng lại có ấn tượng vô cùng sâu sắc với một câu đối trong tiểu thuyết của Kim Dung – Anh Hùng xạ điêu, đó là đoạn thư sinh bên người Đoàn hoang đế ra câu đối với Hoàng Dung. Câu đối đó rất hay, làm khó không ít văn nhân tài tử. Giờ đem ra cho tiểu cô nương này, chắc hẳn không có vấn đề:

- Ngươi hãy nghe cho kỹ

Tương Nhược Lan mỉm cười, nói từng câu từng chữ:

- Cầm sắt tỳ bà, bát Đại vương nhất ban đầu diện

Câu đối đưa ra, mọi người choáng váng. Các thần tử bên người hoàng đế đều lắc đầu cười khổ.

Từ Uyển Thanh lạnh lùng cười, nhìn Tương Nhược Lan cả giận nói:

- Hầu phu nhân, ta sớm biết ngươi sẽ chơi xấu. Sao ngươi lại đem câu đối này ra hỏi ta, câu đối này không ai đối được, sao ta có thể? May mà ta đã phòng trước, theo lời khi nãy, Hầu phu nhân có thể đối lại mới là thắng.

Tương Nhược Lan này chẳng nhẽ muốn thắng mà phát điên. Tương Nhược Lan nghe nàng nói, quay đầu hỏi Cận Yên Nhiên:

- Sao cơ, câu đối này đã từng có người ra?

Không thể nào……

Cận Yên Nhiên xấu hổ khi thấy những ánh mắt khinh thường của mọi người, đến trước mặt Tương Nhược Lan, nhẹ giọng nói:

- Câu đối này hơn mười năm qua không ai đối lại được, quả thật là tuyệt đối, tẩu tẩu, nếu ngươi không đối lại được thì sẽ phải nhận thua.

Nàng thở dài, chẳng biết Từ Uyển Thanh thắng thì sẽ làm gì để hạ nhục tẩu tẩu. Đó là đánh cuộc, hoàng hậu nương nương cũng không thể bao che.

Tương Nhược Lan thiếu chút nữa phì cười, vận mệnh của mình cũng thật hay, lại là người duy nhất đối được câu tuyệt đối ở thế giới này. Ngoài đình, một số đại thần thảo luận:

- Cầm sắt tỳ bà bốn chữ là có tám chữ vương.

- Quả thật khó đối, lão phu đã suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra được câu dưới.

- Hầu phu nhân lấy câu tuyệt đối này làm khó tiểu cô nương, thật…

- Cũng may Từ tiểu thư đã nghĩ từ trước, sớm nói… xem ra Hầu phu nhân phải nhận thua rồi.

Vừa nói vừa nhìn Cận Thiệu Khang tỏ vẻ đồng tình. Phu nhân mình trước mặt bao người lại bộc lộ sự xấu xa, đương nhiên đáng để đồng tình.

Nhưng Cận Thiệu Khang nhìn đôi mắt sáng bừng của Tương Nhược Lan, trong lòng hắn có cảm giác khác thường, hắn có cảm giác, nàng sẽ có thể hung hữu thành trúc (biến nguy thành an)

Nhưng sao có thể, sĩ tử văn nhân khắp thiên hạ cũng không thể đối được, nàng sao có thể đối ra?

Mà cảnh tuyên đế vẫn rất hứng thú xem.

Trong đình, Từ Uyển Thanh vỗ tay cười nói:



- Hầu phu nhân, nếu ngươi không thể đối lại thì chỉ có thua. Trước mặt nhiều người như vậy, nói không thể không giữ lời. Ta đang suy nghĩ nên để ngươi làm cái gì?

Vừa nói ánh mắt quét tới quét lui trên người Tương Nhược Lan, vẻ mặt không có hảo ý!

- Từ tiểu thư, ngươi đừng vui mừng quá sớm. Sao ngươi lại biết ta không đối ra được câu đối này.

Tương Nhược Lan lúc này biết nếu đối ra sẽ khiến mọi người ngạc nhiên. Nhưng nếu không đối thì sẽ chỉ có thể chịu nhục, vậy sao không oanh oanh liệt liệt đối ra. Dù sao lúc này, danh tiếng của mình cũng đang tăng cao, thêm một chuyện cũng chẳng là gì.

Từ Uyển Thanh căn bản không tin, cười nói:

- Hầu phu nhân, ta khuyên ngươi vẫn nên giấu đi sự ngu dốt đi, đừng nói ra khiến người khác chê cười.

Tương Nhược Lan nhướng mày:

- Ngươi nghe cho kĩ đây: Câu trên: Cầm sắt tỳ bà, bát Đại vương nhất bực như nhau đầu diện……

Nói tới đây nàng cố ý dừng lại một chút. Nhìn quanh bốn phía. Bốn phía yên lặng như tờ, tĩnh đến có thể nghe được tiếng thở, mọi người không chớp mắt nhìn nàng.

Trong phút này, Tương Nhược Lan cảm giác có chút hư vinh. Sau đó nàng rành mạch nói:

- Câu dưới là: Si mị võng lượng, tứ tiểu quỷ các tự đỗ tràng!

Cầm sắt tỳ bà bát vương, si mị võng lượng tứ quỷ, đối với nhau quả rất hay

Cẩn thận phân tích, Thiên Thu đình như bùng nổ. Câu tuyệt đối hơn mười năm, biết bao văn nhân không đối được nay lại do một người đàn bà đối ra. Mà người đàn bà này lại là Tương Nhược Lan! Bát phụ Tương Nhược Lan! Giờ khắc này, người nào cũng tâm tình kích động.

Ngoài đình, một số ít đại thần cũng kích động thiếu chút nữa thì đã cao hứng khen ngợi. Cảnh Tuyên Đế giơ tay ý chỉ bọn họ yên lặng, mọi người đều rùng mình, thu liễm tâm thần, an tĩnh xuống.

Mà trong đình, các cô nương ngây ngốc như gà gỗ, vừa hưng phấn kích động lại vừa sùng bái kính nể, nhưng chỉ chốc lát, mọi người đều kích động ca ngợi, tất cả loạn lên sao có thể để ý đến động tĩnh phía ngoài.

Từ Uyển Thanh ở bên kinh ngạc nhìn tất cả, vẫn chưa hết khϊếp sợ mà phục hồi tinh thần…. Vậy mà có thể đối ra, không có chút gì xảo trá.

Tương Nhược Lan này là đã xảy ra chuyện gì? Đó là Tương Nhược Lan trước kia bị mình chèn ép? Tại sao nàng đột nhiên trở nên lợi hại như thế, lợi hại khiến mình cảm giác bản thân thật bé nhỏ?

Từ Uyển Thanh thu liễm bản thân, muốn thừa lúc hỗn loạn tránh đi… trước trốn đi, chẳng lẽ lại thật sự múa trước mặt nhiều người, nàng không phải là con khỉ diễn trò.

Nhưng Tương Nhược Lan vẫn chăm chú nhìn nàng, thấy nàng vừa động thì nói:

- Từ tiểu thư, muốn đi đâu vậy? Không phải ngươi đã quên chuyện chưa làm?

Tuy nói người nên đối với người nể tình, nhưng có một số người không thể quá nể nang, càng nể tình lại càng kiêu ngạo. Như vậy chỉ có thể còn kiêu ngạo hơn nàng, hung hăng mà ép nàng xuống.

Lúc này mọi người lại chú ý đến Từ Uyển Thanh, thấy rõ Từ Uyển Thanh muốn trốn, ai nấy đều nhìn nàng khinh bỉ.

- Đúng là! Dám đánh cuộc thì dám chịu thua, thế mà còn muốn trốn!

- Bình thường kiêu ngạo là thế, giờ lại thành rùa đen rụt cổ.

Những lời này không nhẹ không nặng, không cao không thấp truyền vào tai Từ Uyển Thanh. Từ Uyển Thanh vừa thẹn vừa giận, mặt trắng bệch như tờ giấy!

Nàng xoay người nhìn Tương Nhược Lan, ánh mắt giống như rắn độc.

- Từ tiểu thư, phiền ngươi múa thôi mà. Rất đơn giản thôi, Từ tiểu thư thân là khuê tú, sẽ không làm chuyện xấu mặt trước mặt mọi người đâu.

- Ta không…

Từ Uyển Thanh quát to một tiếng, nàng lúc này có chút kích động, bắt đầu nói không suy nghĩ:

- Tương Nhược Lan, ngươi dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy. Cho dù ngươi biết chữa bệnh thì có thể làm thê tử tốt chăng…

Nàng bây giờ rất nhục nhã, rất phẫn nộ, nàng đã mất đi lý trí, cái gì cũng không cố kỵ, thầm nghĩ cố đả kích Tương Nhược Lan.

- Ngươi không thay đổi được sự thật, ngươi là người đàn bà thất bại! Ngươi sống chết muốn gả cho An Viễn hầu lại bị An Viễn hầu gạt sang một bên. Hoàng thành ai chẳng biết, ngươi chỉ là Hầu phu nhân trên danh nghĩa, An Viễn hầu còn chẳng thèm nhìn ngươi lấy một lần! Tương Nhược Lan, thân là đàn bà, ngươi có cái gì mà ra vẻ uy phong!