Cận Thiệu Khang tắm rửa xong mặc trung y màu trắng đi ra. Tương Nhược Lan bảo nha hoàn tiến lên đổi nước tự mình vào tắm. Lầm này nàng cũng không lo Cận Thiệu Khang sẽ đột nhiên chạy vào. Nàng cảm giác Cận Thiệu Khang trừ tư tưởng phong kiến thâm căn cố đế thì vẫn còn có ưu điểm của hắn.
Ví dụ như nói người này có chút phong độ quân tử hắn sẽ không bắt buộc nàng làm những việc nàng không muốn. Giống lần trước, nếu hắn thật sự cậy mạnh làm loạn thì nàng chẳng lẽ thật sự sẽ đẩy được hắn?
Đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng tiếp tục hợp tác với hắn. Nếu hắn là loại người cầm thú thì nàng thực sự đã lo chạy trốn rồi.
Tắm xong mặc trung y đi vào, thấy Cận Thiệu Khang đang nằm ở đầu giường đọc sách.
Tương Nhược Lan đi qua:
- Hầu gia đọc sách gì vậy?
Cận Thiệu Khang khua khua sách trước mặt nàng:
- Để ở đầu giường nàng, là sách y, bình thường nàng thích xem sách này?
Vừa nói vừa dịch vào bên trong.
- Đúng vậy, là bị bằng hữu làm đại phu của phụ thân ta ảnh hưởng nên ta rất có hứng thú với y thuật dưỡng sinh, những năm gần đây vẫn xem loại sách này.
Tương Nhược Lan nhân cơ hội giải thích vì sao nàng biết nhiều chuyện về y học.
Nàng ngồi xuống chỗ Cận Thiệu Khang khi nãy, nơi này vẫn còn lưu lại độ ấm của hắn, rất không thoải mái. Nàng kéo góc áo hắn:
- Cho ta ngủ bên trong, chỗ này ngươi nằm nóng lên rồi.
Cận Thiệu Khang giật áo mình, buông sách rồi nằm xuống:
- Làm gì có chuyện đàn bà ngủ trong
Nói xong nằm đưa lưng về phía nàng.
Tương Nhược Lan nhìn bóng lưng hắn không nói gì, đàn bà sao lại không được ngủ bên trong? Nhớ lại cũng đúng là mỗi lần hắn đến đều ngủ bên trong, mình ngủ bên ngoài. Nàng vẫn tưởng là đúng dịp cũng không để ý. Hôm nay nghe khẩu khí này thì ra là cố ý.
Chả hiểu thế này là có đạo lý gì.
Tương Nhược Lan thì thầm trong miệng, cũng không tranh với hắn. Ngủ bên ngoài thì ngủ bên ngoài, dù sao trời bây giờ ngủ bên ngoài mát hơn.
Nàng xuống giường, tắt nến rồi lên giường nằm xuống, xoay người, cũng đưa lưng về phía hắn. Trong lúc nàng sắp ngủ, đột nhiên phía sau Cận Thiệu Khang quay người lại, hô hấp nóng rực của hắn phả vào cổ nàng,
Nàng vừa nhắm mắt đã giật mình mở to mắt, ngập cảnh giác.
Một lúc sau, trừ cảm giác hơi thở nóng bừng của hắn thì cũng không thấy gì khác. Nàng cũng lơi lỏng tâm tình, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, nàng bị Cận Thiệu Khang gọi tỉnh. Đang ngủ say bị đánh thức, thật sự có chút bực mình, nàng quay đầu lại:
- Thế nào?
Cận Thiệu Khang cũng đã mở mắt:
- Ta muốn đi giải.
Tương Nhược Lan hận không một cước đã chết hắn:
- Thế Hầu gia đi đi, ở sau bình phong có bô.
Cũng chẳng phải tiểu hài tử, chẳng lẽ còn muốn nàng cởϊ qυầи hộ.
Cận Thiệu Khang mở mắt, một tay nâng đầu, lại dương dương nói:
- Dưới giường có bô nhỏ, ngươi giúp ta cầm một chút.
Tương Nhược Lan nhìn hắn, trừng lớn hai tròng mắt:
- Hầu gia muốn tiểu trên giường.
Không phải chứ, lại còn có chuyện này nữa? Hơn nữa, như thế rất kinh….
- Có vấn đề gì?
Cận Thiệu Khang đáp, tiếp theo vừa đẩy nàng:
- Nhanh lên một chút, hầu hạ phu quân nửa đêm thức dậy,cũng là một trong những trách nhiệm của thê tử.
Tương Nhược Lan không nói gì, xoay người sang chỗ khác lườm lườm rồi cúi người lấy bô nhỏ dưới giường, không quay đầu lại, trực tiếp đưa cho hắn. Nghĩ thầm, trách không được muốn nàng ngủ bên ngoài, thì ra là muốn nàng hầu hạ hắn……
Hồi lâu không thấy hắn cầm, Tương Nhược Lan quay đầu lại:
- Sao thế?
Cận Thiệu Khang trừng mắt nhìn nàng:
- Câu này ta hỏi nàng mới đúng? Nàng không cầm giúp ta sao ta tiểu được?
Tương Nhược Lan tưởng rằng mình nghe lầm, ngồi thẳng dậy, nhìn hắn nói lại từng chữ:
- Hầu gia nói là để ta cầm bô sau đó ngươi….
Nàng chỉ vào hạ thân hắn rồi chỉ vào bô nhỏ, nhìn thẳng hắn.
- Đúng, chính là như thế.
Cận Thiệu Khang gật đầu, vẻ mặt như đang nói chuyện rất đương nhiên:
- Chẳng lẽ nàng không biết?
“Oanh” một tiếng. cả người Tương Nhược Lan thiếu chút nữa thì bị đốt cháy, lửa giận bừng bừng.
Mk! Đấy là cái đạo lý gì.
Một giây sau, Tương Nhược Lan dúi bô nhỏ vào lòng hắn, quay người nằm xuống, không thèm để ý đến hắn nữa.
Phía sau truyền đến tiếng Cận Thiệu Khang bất mãn:
- Này, Tương Nhược Lan nàng làm cái gì! Đây là chuyện thê tử phải làm.
Tương Nhược Lan tức giận đến cơ hồ muốn chửi bậy:
- Ta không làm, ta chết cũng không làm, nếu làm thê tử thì phải làm chuyện đó, Hầu gia ngươi dứt khoát hưu ta đi!
Cận Thiệu Khang bị nàng nói thiếu chút nữa nghẹn không thở được, làm gì có loại đàn bà như vậy? Mỗi lần nói làm sai cũng có thể thẳng thắn như có lý như thế! Hắn từ nhỏ đến lớn, chỉ cần ở nhà, chưa bao giờ nửa đêm tình dậy lại không được hầu hạ như thế?
Hưu nàng, nàng nói cũng hay lắm, chính nàng xin thánh chỉ, bây giờ lại bảo hắn hưu nàng?
Cận Thiệu Khang tức giận đến thất khiếu xì khói, nhưng lại chẳng có cách nào, bất đắc dĩ đành phải bước qua nàng, xuống giường ra bình phong giải quyết, xong rồi lại trở về giường.
Vừa mới nằm lại nghe Tương Nhược Lan cười cợt hỏi:
- Sao Hầu gia không tự cầm?
Cận Thiệu Khang trong lòng tức giận, vốn không muốn để ý đến nàng nhưng một lát sau, không nhịn được trả lời:
- Không quen, tự mình cầm không tiểu được.
Vừa dứt lời, liền nghe được nàng cười.
Cận Thiệu Khang vừa thẹn vừa giận, nghĩ muốn phát tính tình để duy trì tôn nghiêm nhưng lại không phát tính được, một lát sau, mình cũng không nhịn được cười rộ lên.
Hai người đưa lưng về nhau, đều mở mắt, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
***
Sáng sớm, Tương Nhược Lan cùng bọn nha hoàn giúp Cận Thiệu Khang chuẩn bị rồi tiễn hắn ra ngoài. Cận Thiệu Khang đi rồi, Tương Nhược Lan về ngủ tiếp. Mà Hồng Hạnh cũng không có việc gì nên một mình đi ra ngoài.
Nàng vô cùng buồn bực, nàng hao hết tâm tư, thật vất vả mới có thể đến gần Hầu gia, chính là Hầu gia ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng, tiểu thư hình như cũng không có ý tứ này. Nếu tiểu thư có ý thì đã để cho nàng hầu hạ Hầu gia tắm rửa..
Vừa đi vừa nghĩ, bất tri bất giác lại đi tới góc yên tĩnh mà lần trước nàng cũng Vu Thu Nguyệt bàn chuyện.
Nàng tựa vào khối giả sơn không lâu sau liền thấy Vu di nương lả lả lướt lướt đi tới. Hồng Hạnh thấy nàng thì muốn quay đi. Hôm nay, cảm giác của nàng với Vu Thu Nguyệt rất phức tạp. Vừa hơi cảm tạ nàng chỉ đường cho mình, để mình không cần phái lấy hạ nhân nhưng lại cảm giác được người này rất đáng sợ, thầm nghĩ nên tránh xa nàng một chút thì hơn.
Nhưng mới vừa đi được hai bước, phía sau liền truyền đến tiếng Vu Thu Nguyệt mềm mại:
- Hồng Hạnh, làm gì nhìn thấy ta thì muốn đi?
Hồng Hạnh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là xoay người, trên mặt tươi cười, đầu tiên là hành lễ rồi nói:
- Chỉ là nô tỳ không nhìn thấy di nương, cũng không phải cố ý trốn tránh ngài.
Vu Thu Nguyệt đi tới trước mắt nàng, phe phẩy quạt cười duyên:
- Hồng Hạnh, ta cũng không nói ngươi trốn tránh ta.
Hồng Hạnh đỏ bừng mặt, ấp úng không biết nên nói cái gì.
Vu Thu Nguyệt lại phe phẩy quạt:
- Thấy ngươi thật tốt, ta có chuyện đang muốn tìm ngươi đó.