Sau bình phong nhiệt độ dâng cao. Không bao lâu thì mặt Tương Nhược Lan chảy ra những giọt mồ hôi tinh tế dính lấy áo lụa mỏng, cả người khó chịu.
Cận Thiệu Khang tươi cười sáng rỡ khiến nàng như hoa mắt, có chút choáng váng ngây ngất. Nàng vội vàng cúi đầu, trong lòng tự khinh bỉ chính mình. Bây giờ là lúc hoa si (si mê, ngây ngẩn 1 đối tượng) sao? Thanh tỉnh một chút, tỉnh táo một chút!
Chính là……
Hắn kề sát nàng như thế, gần đến nỗi nàng có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập thình thịch, gần đến nỗi nàng có thể ngửi thấy mùi hương sau khi tắm của hắn. Mùi thơm này theo hơi nước mà càng trở nên dày đặc, cùng với hơi thở nam tính lặng lẽ vây quanh nàng…
Nàng dù đang không ngừng nhắc nhở chính mình, nhưng trong lòng nàng, tim vẫn đập không ngừng, toàn thân như bị đốt lửa, có chút nóng lên.
Nàng cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa. Hai tay còn đang bị hắn khống chế, nàng giãy dụa, nhưng hắn lại càng dùng sức giữ lại. Đọ sức mạnh với hắn thì đúng là hơi buồn cười.
- Đó là sự không khách sáo của người?
Cận Thiệu Khang vững vàng bắt được nàng, khẽ cười nói.
Hắn nhìn nàng, nàng bây giờ thật sự khiến hắn động tâm. Nàng hơi cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng, gương mặt ửng hồng, tóc dài xõa xuống, đôi mắt như hắc ngọc hơi ướŧ áŧ nhìn lên. Thấy vậy, tim hắn càng đập mạnh không thôi.
Rõ ràng không phải là rất xinh đẹp nhưng lại luôn có thể khiến tim hắn đập mạnh, khơi gợi được những xao động sâu nhất trong lòng hắn, khiến hắn không thể nắm giữ, không thể khống chế….
Loại du͙© vọиɠ quen thuộc này kéo tới, một trận rồi lại một trận đánh sâu vào lòng hắn. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt, hắn nắm chặt cổ tay nàng, từ từ kéo nàng vào lòng mình.
Cảm giác được hắn khác lạ, trong lòng Tương Nhược Lan vừa hoảng vừa loạn. Trái tim như muốn vọt ra khỏi cổ họng. Nàng ý thức lại, bắt đầu giãy dụa. Nhưng rất rõ ràng, tất cả mọi phản kháng trước mặt hắn đều là phí công
Vài giây qua đi, hắn tựa hồ không nhịn được. Lông mi vừa nhíu, nhẹ nhàng nói:
- Đừng động!
Giọng nói trầm thấp lộ ra sự ham muốn nồng đậm xuyên qua lỗ tai, tiến thẳng vào lòng nàng.
- Này, ngươi thả ta ra, ta…… Ta còn chà lưng cho ngươi nữa!
Tương Nhược Lan vừa giãy dụa vừa tức giận nói.
Hắn nhìn nàng, con ngươi như có ánh nước, sáng lòe lòe (mắt chó chiếu đèn pin mới thế à), tràn ngập nhu tình cùng ý cười:
- Ngươi còn kì nữa thì da trên lưng ta chắc bị lột sạch
Vừa dứt lời, tay lại dùng lực mạnh, cả người nàng ngã vào ngực hắn.
- A!
Tương Nhược Lan kêu nhỏ một tiếng, mặt đã dán vào vòm ngực hắn. mát mẻ mà ướŧ áŧ, da thịt như đồng, lộ ra mùi hương của nam nhân. Tương Nhược Lan chỉ cảm thấy một trận choáng đầu hoa mắt.
- Mặt của nàng nóng quá…
Hắn nhỏ giọng nói một câu rồi buông cổ tay nàng ra, vòng tay ôm nàng, đôi tay cường tráng dần dần khép chặt, nàng nghe được hắn thở dài một tiếng thỏa mãn.
- Ngươi…… ngươi thả ta ra! Nếu không ta thật sự không khách khí đâu!
Tương Nhược Lan chỉ yên lặng trong chốc lát rồi lại bắt đầu giãy dụa. Bây giờ nàng cảm thấy rất kì quái, trong trong cơ thể giống như là có hai người, một người có chút tham luyến vòng ngực cường tráng này, mà người kia thì thủy chung vẫn thanh tỉnh, không ngừng nhắc nhở nàng, một khi trầm luân thì sẽ là vạn kiếp bất phục!
Cận Thiệu Khang khẽ cười một tiếng, căn bản không đem sự uy hϊếp của nàng vào lòng, ngược lại càng thêm ôm chặt nàng, giam cầm nàng trong l*иg ngực mình
Ngực càng lúc càng gấp cũng lại càng lúc càng nóng khiến nàng hít thở không thông, nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, một giây sau, không do dự mà hung hăng cắn vào ngực hắn.
- A!
Cận Thiệu Khang kêu to một tiếng, lập tức thả nàng ra! Giữa ngực có dấu răng thật sâu, thậm chí còn có tơ máu.
Tương Nhược Lan vừa thoát khỏi ngực hắn vội vàng lui về phía sau vài bước, nhìn hắn đắc ý nói:
- Ta đã nhắc nhở ngươi rồi đó! Nhưng ngươi còn không tin, giờ không trách được ta. Tốt rồi, chắc Hầu gia tăm cũng gần xong, không cần đến ta nữa. Ta… ra ngoài trước.
Nói xong quay người chạy ra ngoài bình phong.
Đến một khắc nàng sắp ra khỏi bình phong, đột nhiên từ phía sau có một cánh tay bắt được tay nàng. Một cỗ lực mạnh truyền đến, nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy như trời rung đất chuyển, sau một khắc nàng đã ngã vào bồn tắm
Nước trong bồn lập tức đầy tràn ra, nháy mắt đã thấm ướt cả người nàng. Ngay sau đó, một vòm ngực nóng bỏng hướng về phía nàng, giam cầm nàng trong bồn tắm không thể nhúc nhích
Tương Nhược Lan nổi giận, mk, không xong, không được! Định chơi cưỡиɠ ɠiαи!
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Cận Thiệu Khang, vừa định móc máy hắn mấy câu nhưng đột nhiên lại phát hiện mặt hắn ngay gần kề, ngũ quan tuấn mỹ có một sức hút kinh tâm động phác, hai mắt như đầm nước sâu không thấy đáy nhưng lại thấy rõ khuôn mặt ửng đỏ của nàng trong đó, đôi môi góc cạnh nhẹ nhàng mở ra, lộ ra một loại khát vọng, một loại mê hoặc…..
Ngực nàng nhẹ nhàng phập phồng, mỗi lần lại như dán vào ngực hắn, loại cảm giác này khiến cho lỗ chân lông trên người nàng như nổ tung, tản mát ra độ nóng bừng bừng
Nàng đột nhiên cảm giác rất khát. Nóng quá, nàng đặt tay lên ngực hắn, muốn đẩy hắn ra nhưng hắn lại động thân trước, lại càng dán chặt vào người nàng, làm cho nàng không cách nào kháng cự, cách một lớp quần áo ướt đẫm, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn.
Nàng nhìn hắn cả người bủn rủn vô lực, ngay cả giọng nói cũng mềm nhũn:
- Hầu gia, thả ta ra đi, quần áo ta ướt rồi…
Môi nàng hé ra rồi lại hợp lại, ướŧ áŧ triền miên như đang câu dẫn hắn.
- Nếu đã ướt thì dứt khoát cởi ra…
Ánh mắt Cận Thiệu Khang gắt gao nhìn nàng, giọng nói thấp thấp nói ra những lời này, một giây sau hắn cúi đầu, phong bế lại đôi môi của nàng.
Vừa nóng lại vừa ướŧ áŧ, có một sự khát cầu vô tận, hơi thở hắn khiến môi nóng rực, cùng nàng dây dưa không ngừng khiến tứ chi nàng như mềm nhũn, trong nháy mắt này, tựa như hắn đã dung nhập vào thân thể nàng.
Đầu óc nàng trống rỗng, hoàn toàn không có cách nào phản ứng, đôi môi của hắn, hơi thở của hắn, độ ấm của hắn, vòng ôm của hắn tất cả đều kí©h thí©ɧ thần kinh của nàng khiến cho nàng có một cảm giác khó nói, cũng thấy khó chịu.
Nàng từ chối đẩy ra nhưng đổi lại hắn càng mạnh mẽ giam cầm, càng kịch liệt hôn nàng. Từ từ, nàng nhắm mắt lại, phản khác cũng ngừng xuống. Nàng cảm giác được tay hắn trong nước vuốt ve người nàng, từng chút, từng chút khiến ý chí nàng như rã ra, khiến cho thân thể nàng càng bủn rủn vô lực, sau đó hắn từ từ cởi bỏ quần áo của nàng, da thịt lõα ɭồ tiếp xúc với nước lạnh khiến nàng không tự chủ được run lên nhè nhẹ…..
Môi hắn rời khỏi môi nàng, một đường đi xuống, lướt qua gương mặt nàng, vành tai, cổ rồi lại xuống thấp nữa. Bả vai, xương quai xanh… từng chút từng chút hôn, cắn khiến nàng không nhịn được run rẩy, càng làm cho hắn khát cầu nàng, làm cho nàng vô lực phản kháng……
Cận Thiệu Khang nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cơ thể nàng vô cùng mềm mại, da dẻ nhẵn nhụi hơi ửng hồng, bộ ngực nàng từ từ trồi lên mặt nước, hắn nhìn vùng núi tuyết trắng, tròn tròn mà mặt đỏ bừng, trong một khắc hắn như một đứa trẻ không hiểu chuyện, không khắc chế được chính mình.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, chôn mặt xuống giữa nhũ phong của nàng…
Tương Nhược Lan nhẹ nhàng rêи ɾỉ, hai tay nắm được thành bồn tắm, cả người trở nên mẫn cảm vô cùng, nàng hơi run rẩy, vô lực ngửa đầu ra sau, tóc dài đen mượt rơi xuống tạo thành cảnh đẹp nhất…
Nước trong bồn dần dần lạnh đi nhưng thân thể hai người lại càng lúc càng nóng…
- Nhược Lan… Nhược Lan…
Đôi môi hắn vừa hôn vừa ngọt ngào gọi, Cận Thiệu Khang ngẩng đầu, nâng đầu nàng lên, nhìn thẳng nàng. Ánh mắt hắn ôn nhu mà mê ly tựa như có thể hòa tan hết thảy.
- Nhược Lan… ta nhất định sẽ đối với nàng thật tốt…
Hắn nhìn nàng, khóe miệng cười như gió mùa xuân.
Tương Nhược Lan nhìn hắn tươi cười, trong lúc nhất thời chẳng biết mình đang ở nơi nào
Đột nhiên địa, hắn tách hai chân nàng, đại vật nóng rực dán lên đùi nàng, lén lút tới gần bộ vị mẫn cảm nhất của nàng.
Lúc này khiến cho ý thức của nàng thanh tỉnh không ít. Nàng cúi đầu nhìn cơ thể mình đầy dấu hôn, trên cháy lập tức chảy mồ hôi lạnh
Nàng làm sao vậy? Nàng đang làm cái gì? Nàng thế mà lại khuất phục du͙© vọиɠ của hắn.
Trong chốc lát này, bản năng của nàng từ từ lui xuống, ý trí từ từ chiếm thượng phong.
Nếu mình làm theo du͙© vọиɠ, thuận theo hắn một lần thì sẽ có lần hai, lần ba…. Cuộc sống sau này có lẽ sẽ có vô số lần khác. Hắn thấy ta khi trước đã nói những lời đó, chưa bao lâu lại dễ sẽ coi những lời đó là thủ đoạn của ta, sau này càng không nghĩ đến ý nghĩ của ta nữa, mà ta? Cứ như vậy thì kiên trì để làm gì? Không phải rất buồn cười? Đến cuối cùng vẫn là cùng những người phụ nữ khác chia sẻ một người đàn ông. Cùng bọn họ minh tranh ám đấu mà tranh sủng, chẳng lẽ đó là cuộc sống sau này của ta.
Hơn nữa vạn nhất…… Vạn nhất, ta quen với sự tồn tại của hắn, quen với nhu tình của hắn thì sao còn có thể bình tâm mà sống như trước đây?
Tương Nhược Lan càng nghĩ càng kinh hãi, trong nháy mắt mà lòng lạnh băng.
Bên kia, Cận Thiệu Khang không cảm giác được nàng khác lạ, đang chuẩn bị tiến vào thân thể nàng, đột nhiên cảm giác được nàng khép chân lại.
Hắn tưởng rằng nàng sợ hãi, vừa vuốt ve nàng vừa thì thầm vào tai nàng:
- Nhược Lan, đừng sợ, ta sẽ rất cẩn thận…
Đôi tay hắn ôn nhu, tiếng nói thì thầm như chiếc lông tơ nhẹ nhàng cọ vào lòng nàng, bản năng lúc này tựa như lại trỗi dậy.
Tương Nhược Lan nhận thấy thế, vội vàng hạ quyết tâm, nàng đẩy mạnh Cận Thiệu Khang ra, hắn không kịp phòng bị nên bị nàng đẩy sang bên kia, hắn khϊếp sợ nhìn nàng:
- Nhược Lan?
Tương Nhược Lan đem quần áo trong bồn vớt lên, phủ lên người rồi nhìn hắn nói từng chữ từng câu:
Hầu gia, ta nói rồi, trên người ngươi có mùi của nữ nhân khác, ta không thích!
Sắc mặt Cận Thiệu Khang trầm xuống, hắn hơi rít lên:
- Tương Nhược Lan, nàng nói lời ngu ngốc gì! Vừa này nàng rõ ràng……
- Vừa rồi ta đã rất cố gắng nhưng ta phát hiện, đến cuối cùng ta cũng không thể miễn cưỡng chính mình. Hầu gia, ngươi có thể coi ta ngu, ta vô vớ gây chuyện nhưng ta không thể nào miễn cưỡng chính mình, ta một lòng một dạ đối đãi người, ta cũng hy vọng người đối đãi với ta một lòng một dạ. Trong lòng Hầu gia có nhiều người lắm, ta không thích!
Tương Nhược Lan nhìn hắn từ từ nói, như đang kể lại một chuyện thật, giọng nói không cao không thấp, không nhanh không chậm, không có tức giận, không có oán khí, nhưng thái độ này càng làm cho hắn kinh hãi, bởi vì, hắn cảm giác sự quyết tâm của nàng, sự quyết tâm không thể dao động
Sao lại có người phụ nữ như vậy, yêu cầu chuyên sủng cũng thẳng thắn như vậy.
- Nhược Lan, không nên gây chuyện! Thu Nguyệt đã vào cửa, không có sai lớn, nàng muốn ta lạnh nhạt với nàng ấy là không công bằng với nàng ấy
Giọng hắn dần lạnh xuống. Tương Nhược Lan lắc đầu:
- Hầu gia, ngươi sai rồi, ta chưa bao giờ bảo ngươi lạnh nhạt với bất kì ai. Ngươi có thể coi ta không tồn tại, ta không cần sự công bằng của ngươi.
Cận Thiệu Khang giận dữ tiến lên nắm chặt cánh tay của nàng:
- Nàng nói thật ư?
Tương Nhược Lan lẳng lặng nhìn hắn, nét mặt không chút sợ hãi:
- Trải qua lần này, Hầu gia chẳng lẻ còn nhìn không ra quyết tâm của ta?
Trong lòng Cận Thiệu Khang dâng lên sự căm giận ngút trời, hắn nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tất cả đều là nàng lựa chọn, hôm nay ta... Cận Thiệu Khang ta cũng khôngphải là người nàng muốn thế nào thì như thế, tùy ý để nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay
Nói xong hắn cúi xuống, hôn nàng.
Lần này hắn vừa thô bạo vừa kịch liệt, mang theo sự tức giận có thể nói là đang phát tiết.
Tương Nhược Lan thật vất vả mới né thoát được, mở miệng nói:
- Hầu gia, ngươi có còn nhớ ngươi đánh cuộc thua vẫn còn nợ ta một việc.
Cận Thiệu Khang ngẩng đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, như là đã biết nàng muốn nói gì.
- Hầu gia, chuyện ta muốn ngươi làm đó là sau này không được ta đồng ý thì đừng động đến ta
Tương Nhược Lan nhìn thẳng mắt hắn, từng từ nói rõ ràng.
Cận Thiệu Khang gắt gao nhìn thẳng nàng, trong ánh mắt như có một ngọn lửa. Nhưng từ từ, ngọn lửa tức giận lặng xuống, trở nên lạnh băng.
- Nàng biết nàng làm như vậy sẽ có hậu quả gì?
Tương Nhược Lan gật đầu:
- Ta biết, sau này ta không có hài tử, tương lai trong hầu phủ sẽ vô cùng xấu hổ. Con của Vu Thu Nguyệt sẽ kế thừa hết thảy, tương lai có lẽ nàng sẽ có năng lực ganh đua với ta.
- Không phải có lẽ, tương lai nàng ta nhất định sẽ cưỡi lên đầu nàng, nàng không có con Thái hậu cũng không giúp được nàng.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng lạnh lùng nói. Tương Nhược Lan nhìn hắn cười cười:
- Hầu gia, ngươi có tin không, cả đời này nàng không thể cưỡi lên đầu ta được. Vu Thu Nguyệt nàng cho dù sinh mười con trai cũng không phải là đối thủ của ta.
Lời nói của nàng lộ rõ sự tự tin vừa làm hắn trầm mê lại khiến hắn tức giận.
Hắn lạnh lùng xoay người, trước mặt nàng bước ra bồn tắm. Tương Nhược Lan thấy vậy mặt hơi đỏ lên, quay đầu đi. Sau đó nghe thấy tiếng hắn mặc quần áo sột soạt, sau đó là tiếng bước chân hắn rời đi.
Tương Nhược Lan quay đầu lại, nhìn hắn đi ra bình phong, tiếp theo nghe được tiếng vén rèm. Nàng nghĩ thầm: lần này hẳn là chọc giận hắn, nhìn hắn thế này ngày mai nhất định sẽ bị thái phu nhân trách mắng, chẳng biết thái phu nhân có nói cho Thái hậu? Nếu Thái hậu biết thì sẽ phản ứng ra sao?
Nghĩ tới đây, Tương Nhược Lan cúi đầu, thở dài, nhưng lập tức lại lấy lại tinh thần, cố gắng, không nên nổi giận! Tương Nhược Lan, không có chuyện gì là không giải quyết được!
Nàng ra bên ngoài, lập tức sửng sốt
Đã thấy Cận Thiệu Khang mặc trung y trắng đứng ở cửa sổ. Ánh trăng bàng bạc nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của hắn. Gió nhè nhẹ thổi tóc dài vào áo hắn, nhìn qua hắn thanh nhã tựa như trích tiên