Cảnh tuyên đế mang Thục phi rời đi, Hoàng hậu và chúng phi cũng theo sau.
Thái hậu đứng lên, hỏi Tương Nhược Lan:
- Nhược Lan, ngươi có muốn xem một chút không?
Tương Nhược Lan lắc đầu:
- Không muốn, ta dìu Thái hậu về Từ Trữ cung
Chuyện hậu cung này nàng quan tâm nhiều làm gì!
Thái hậu cười cười, như là rất hài lòng với đáp án này. Tương Nhược Lan dìu thái hậu về Từ trữ cung.Trên đường, thái hậu vừa đi, vừa nói với nàng:
- Hoàng hậu là nữ nhi của Lại bộ thượng thư Đỗ đại nhân, tính tình coi như thuần lương, sinh hạ Nhị hoàng tử. Tiểu tử kia thật sự là ai gặp cũng yêu….
Nói đến đây, vẻ mặt Thái hậu đầy từ ái:
- Chỉ mới ba tuổi đã thuộc làu Tam tự kinh.
Thái hậu nhìn Tương Nhược Lan, nhẹ nhàng cười cười:
- Nhược Lan, ngươi hiểu ý của ta không?
Tương Nhược Lan nháy mắt mấy cái, cười nói:
- Ý Thái hậu là địa vị của hoàng hậu rất ổn định
Thái hậu vỗ vỗ tay nàng, vui mừng cười:
- Nhược Lan của ta thật thông minh.
Nhược Lan của ta….
Tương Nhược Lan trong lòng nóng lên, hai tròng mắt có chút cay cay, nhẹ nhàng gọi:
- Thái hậu…
Lòng nàng chưa bao giờ ấm áp như vậy.
Thái hậu cười cười, tiếp tục nói:
- Bây giờ đã hiểu vì sao ta bảo ngươi nên tích cực qua lại với hoàng hậu chưa!
Sau đó, thở dài nói:
- Nếu ngươi có thể khiến hoàng hậu yêu thích, sau này dù ta không còn…
- Thái hậu…
Nước mắt Tương Nhược Lan trào ra, nàng dừng chân, nắm chặt cánh tay Thái hậu, tựa đầu vào vai bà:
- Thái hậu không nên nói thế, nhất định Thái hậu sẽ trường mệnh bách tuế.
Thái hậu sờ sờ đầu nàng, khẽ cười nói:
- Đồ ngốc! Khóc cái gì! Ai chẳng sẽ có ngày như vậy. Mọi người đều tung hô Thái hậu thiên tuế. Nhưng ta và họ đều hiểu, ta không có khả năng thiên tuế! Thân thể ta ta tự rõ.
- Thái hậu tin tưởng Nhược Lan, Nhược Lan sẽ làm thái hậu trường mệnh bách tuế.
- Ta biết Nhược Lan hiếu thuận, không uổng công ta thương ngươi như vậy. Sau này, ngươi tới Từ Trữ Cung rồi đến Khôn Trữ cung một chuyến. Cảm tình con người là bồi dưỡng mà ra, ngươi và nàng không có xung đột lợi ích, lại là chính thất của An Viễn hầu. Ngươi dụng tâm với nàng, nàng sẽ thích ngươi, Nhược Lan…
Thái hậu nhẹ nhàng gọi một tiếng, Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn bà, da dẻ bà bình thường vốn rất đẹp, dưới ánh mặt trời lại lộ ra những nếp nhăn nơi khóe mắt khóe miệng. Nhưng giương mặt già yếu này lại khiến nàng thấy vô cùng ấp áp, vô cùng thân thiết.
- Ngươi mỗi lần đến Từ trữ cung đều tỏ ra vui vẻ, nghĩ mọi cách để khiến ta vui, hỏi cái gì ngươi cũng đều nói tốt, sống tốt lắm, An Viễn Hầu tốt với ngươi, thái phu nhân cũng tốt với ngươi…
Tương Nhược Lan lắc đầu, nói xen vào:
- Thái hậu, ta không lừa ngươi, ta thật sự sống rất tốt, ta luôn cố gắng sống thật tốt.
Thái hậu vuốt tóc nàng, ánh mắt thương yêu vô hạn:
- Hài tử đáng thương, sao ta lại không biết gì? An Viễn hầu sủng ái Vu thị hơn ngươi rất nhiều. Thậm chí một tháng hắn không đến phòng ngươi. Hôm nay, ở Hầu phủ ngươi nhìn như bối cảnh vô hạn là vì có ta ở phía sau. Nhưng ngươi đừng sợ, sau này dù ta không còn thì vẫn còn Hoàng hậu và thái tử sau ngươi, bọn họ vĩnh viễn không dám đối xử tệ với ngươi.
Tương Nhược Lan nắm tay Thái hậu, nước mắt từ từ rơi xuống, không phải chưa có ai đối tốt với nàng nhưng tất cả đều có điều kiện, loại tốt này rồi sẽ phai nhạt, khi thấy rõ bản chất của nó sẽ khiến ngươi thấy lạnh lẽo. Chỉ có thái hậu, lòng tốt của Thái hậu là vô điều kiện. Bà chưa bao giờ bắt buộc nàng làm cái gì. Cho dù Nhược Lan không chịu học quy củ, cho dù không chịu nghe lời của bà gả cho con bà, nhưng là bất kể thế nào bà cũng sẽ nói: Nhược Lan của ta….
Đó là may mắn của Nhược Lan, cũng là may mắn của nàng.
- Thái hậu, đã lâu rồi Nhược Lan muốn hỏi Thái hậu, sao Thái hậu lại đối với Nhược Lan tốt như vậy, tựa như mẫu thân của Nhược Lan vậy?
Tương Nhược Lan không nhịn được hỏi
Thái hậu nhẹ nhàng cười, khóe mắt hiện ra mấy nếp nhăn nhưng mỗi nếp nhăn lại hiện ra sự ôn nhu khắc sâu.
- Ta vẫn chờ ngươi hỏi ta….
Thái hậu xoay người chậm rãi đi lên phía trước:
- Đừng vội, sẽ có ngày ta nói cho ngươi
Giọng bà nhẹ nhàng, từ tốn nhưng lại ẩn chứa một loại tình cảm đặc biệt, điều này khiến Tương Nhược Lan cảm giác được trong lòng Thái hậu có chuyện xưa, mà chuyện xưa này, nhất định có liên quan đến nàng.
Tương Nhược Lan lau nước mắt, đuổi theo thái hậu, tiếp tục dìu bà đi về phía trước.
Mặt trời ló ra khỏi tầng mây, rắc lên tầng kim quang nhàn nhạt lên hai người, từ xa nhìn đến như một bức họa ấm áp mà tươi đẹp.
Từ ngày đó, Tương Nhược Lan trừng phạt Vu Thu Nguyệt và Vương thị, Vương thị mỗi ngày trừ ra đến vấn an thái phu nhân thì hầu như không ra khỏi phòng, chăm chú thêu xiêm y cho Tương Nhược Lan. Nàng rất dụng tâm, hy vọng Tương Nhược Lan thấy thế sẽ gỡ bỏ sự chán ghét trước kia. Nàng hy vọng đường thi cử của phu quân có thể dựa vào quan hệ với An Viễn Hầu mà được hanh thông. Vạn nhất lại trượt thì hy vọng sau này Tương Nhược Lan có thể giao chút việc tốt cho hắn, địa vị của phu quân cao hơn một chút thì con đường sau này của con mình cũng sẽ tốt hơn.
Cùng lúc Vương thị chăm chú thêu xiêm y, mỗi ngày, giữa trưa Vu Thu Nguyệt đều đúng hẹn đến Thu đường viện đọc sách cho Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan sợ nàng bị cảm nắng lại thành phiền phức, mỗi ngày đều chuẩn bị trà lạnh giải nhiệt cùng nước ô mai ướp đá cho nàng uống khiến Vu Thu Nguyệt không có lấy chút cơ hội giả bệnh.
Mặc dù Vu Thu Nguyệt đi trong bóng mát lại dùng quạt che đầu, trên đường cũng cố gắng đi nhanh nhưng vì giữa trưa, mặt trời cực nóng nên da tay nàng vừa mới phục hồi lại chút mềm mại thì chưa đầy nửa tháng cả người đã đen sạm đi. Hôm nay, nhìn qua còn đen hơn Tương Nhược Lan, vì thế mà dung nhan xinh đẹp cũng giảm xuống mấy phần. Nhưng trước mặt Tương Nhược Lan Vu Thu Nguyệt không dám làm gì, còn phải nhẫn nhịn đọc sách cho nàng. Nhưng mỗi lần về đến phòng mình, nhìn da dẻ đen sạm trong gương thì hận không thể đập phá tất cả. Chính là vì e ngại nha hoàn của thái phu nhân đành phải nhịn xuống, nhịn đến suýt thì nội thương.
Vu Thu Nguyệt từng tìm Cận Yên Nhiên kể khổ, nước mắt lưng tròng khiến người ta đồng tình, nhưng Cận Yên Nhiên lại chỉ thở dài nói:
- Ta còn tưởng đại tẩu sẽ dùng cách gì ác độc để trừng phạt chúng ta, không nghĩ lại chỉ đơn giản như vậy. Tiểu tẩu, ngươi đừng vội, bây giờ dù hơi đen một chút nhưng qua mùa đông sẽ lại trắng lại. Dù sao ban đầu là chính chúng ta muốn đánh cuộc, rồi lại thua nàng. Dám đánh cuộc thì dám nhận thua, không thể nói gì được.
Nói xong khiến Vu Thu Nguyệt tức đến hộc máu. Còn muốn đợi qua mùa đông? Chẳng lẽ nàng lại dùng khuôn mặt đen này mà gặp Hầu gia suốt một mùa đông!
Nhưng là nàng dù có tức giận, có không thích bao nhiêu thì mỗi ngày vẫn phải đến Thu đường viện. Nàng không dám làm trò mờ ám gì nữa, chuyện lần trước nàng vẫn còn sợ hãi. Mơ hồ cảm giác được Tương Nhược Lan không phải là kẻ dễ dàng bị nàng đánh lén
Thời gian cứ như vậy, một ngày lại một ngày qua đi, rất nhanh đã lại tới mùng một. Tương Nhược Lan vẫn nghĩ Cận Thiệu Khang sẽ không quay lại phòng nàng thì đêm mùng một đó, Cận Thiệu Khang bất ngờ đi đến Thu đường viện.