Hoàng hôn yên lặng có vẻ đẹp thật nhu hòa, tất cả trời đất chìm trong sắc trời vàng nhạt, ánh sáng ấy khiến lòng người mềm xuống.
Cận Thiệu Khang giấu mình sau hòn non bộ nhìn vào trong viện. Trong sân, Tương Nhược Lan trên đầu một chồng sách, cứng nhắc đi tới đi lui. Hai mắt nàng lúc thì nhìn lên chồng sách trên đầu, lúc lại nhìn xuống bước chân của mình. Đôi mắt như hắc ngọc đảo lên đảo xuống phối hợp cùng cơ thể nàng đi đứng như tượng gỗ thật quá tức cười!
Nữ tử bên cạnh hắn đều là những người đoan trang có lễ, có bao giờ gặp qua cảnh tượng buồn cười này không khỏi “phì” ra cười. Vừa cười lập tức ngừng lại sợ người bên trong nghe thấy.
Trữ An đứng bên cạnh thấy chủ tử vẻ mặt thay đổi phong phú mà trong lòng buồn bực nhìn lên trời. Có phải vì thời tiết hôm nay khác lạ mà chủ tử của hắn cũng khác thường?
Ánh mắt Cận Thiệu Khang lại vẫn dừng trên người Tương Nhược Lan. Thấy nàng bước từng bước đi về phía trước, tuy rằng tư thế rất cứng ngắc khó coi nhưng vẻ mặt nàng rất chăm chú, môi nhẹ mím biểu hiện sự quật cường. Hai gò má ửng hồng khiến da dẻ nàng trông rất khỏe mạnh. Trên trán đọng mấy giọt mồ hôi, dưới ánh trời chiều mà lòe lòe sáng lên. Tóc bết trên mặt và cổ khiến người ta có cảm giác xinh đẹp mà dụ hoặc.
Càng nhìn ánh mắt Cận Thiệu Khang càng nhu hòa, hắn đột nhiên có cảm giác, người con gái này có một vẻ đẹp của riêng mình, rất đặc biệt. Không như Vu Thu Nguyệt nhu mị mà vẻ đẹp này lại đầy sức sống, mạnh mẽ.
Đi được vài bước nữa, nữ tử trong viện bước chân không vững khiến cả người lảo đảo, chồng sách trên đầu rớt xuống. Nàng giẫm giẫm chân, môi tức giận mà mở lớn, trong lúc Cận Thiệu Khang tưởng nàng sẽ phát tác tính đanh đá thì đã thấy nàng cúi người, nhặt từng quyển sách lên, lại đặt lên đầu, hít sâu một hơi, ngẩng cao đầu mà đi về phía trước.
Chẳng biết từ đâu truyền đến một tiếng nói:
- Phu nhân, nghỉ ngơi một lát đi. Từ lúc hai mụ mụ về người còn chưa nghỉ chút nào.
Nữ tử vừa luyện tập vừa nói:
- Không được. Chỉ còn lại mấy ngày, ta nhất định phải nắm bắt thời gian mà luyện tập. Hôm nay đi lại thật tốt thì ngày mai Trầm mụ mụ sẽ dạy ta nội dung mới.
- Phu nhân, người không mệt sao? Ta thấy người mồ hôi đầy đầu, cẩn thận mà mệt đến bị bệnh thì cũng không thể xuất tịch trong trà hội được.
Nữ tử lại cười, tươi sáng như ánh mặt trời:
- Ta là ai? Ta là Tương Nhược Lan! Là Tiểu cường đánh không chết! Không có gì có thể làm khó ta.
Nói rồi không để ý nữa, lại bắt đầu bước từng bước luyện tập.
Cận Thiệu Khang cúi đầu mỉm cười rồi nói với Trữ An:
- Đi thôi.
Trữ An nhìn vẻ mặt nhu hòa mà vốn chỉ xuất hiện khi chủ tử gặp thái phu nhân lại buồn bực mà nhìn trời.
Cận Thiệu Khang không để ý tới hắn, đi thẳng về phía trước. Trữ An vội vàng theo sau, đi được vào bước đột nhiên nghe được thanh âm của chủ tử có chút buồn bực:
- Trữ An, cái tiểu cường đánh không chết là cái gì thế?
***
Thời gian cứ một ngày rồi lại một ngày, rất nhanh đã tới một ngày trước trà hội, cũng là ngày thái phu nhân kiểm tra quá trình học tập của Tương Nhược Lan.
Hôm nay, mọi người đều tề tụ trong Tùng Hương viện, kể cả một phòng Triệu di thái thái, Cận Yên Nhiên, Vu Thu Nguyệt nhưng khiến Tương Nhược Lan bất ngờ chính là Cận Thiệu Khang cũng ở đây.
Theo như nàng biết, Cận Thiệu Khang hiếm khi ở nhà vào thời gian này. Hôm nay khác thường chắc vì Vu Thu Nguyệt? Hy vọng chứng kiến mình thua, từ nay về sau Vu Thu Nguyệt cũng không cẩn phải hành lễ trước mặt mình? Hay là vì sợ mình thua mà lại đổi ý nên mới ngồi đây?
Tương Nhược Lan hừ lạnh một tiếng. Đừng quá xem thường nàng đi! Hơn nữa hôm nay ai thắng ai thua còn chưa rõ ràng đâu!
Tương Nhược Lan hung hăng trừng người bên cạnh mình một cái nhưng đúng lúc Cận Thiệu Khang quay đầu lại, nhìn thấy. Tương Nhược Lan trong lòng hơi hoảng vội thu hồi ánh mắt hung hăng nhưng vì bất ngờ nên trên mặt cảm xúc rất kì quái, nhìn vô cùng tức cười.
Cận Thiệu Khang mặt không đổi sắc nhìn nàng, lạnh lùng nói:
- Mặt bị rút gân.
Tương Nhược Lan tức giận quay đầu đi, trong miệng lẩm bẩm:
- Mặt ngươi mới bị rút gân.
Quay đầu lại thì lại thấy ánh mắt Vu Thu Nguyệt sắc bén nhìn mình. Nhưng khi thấy Tương Nhược Lan nhìn lại thì đôi mắt xinh đẹp kia lại cực kì ôn nhu.
- Hầu gia, tỷ tỷ, các người đang nói cái gì? Vu Thu Nguyệt cười khanh khách hỏi.
Cận Thiệu Khang nhìn thoáng qua Tương Nhược Lan, nhàn nhạt nói:
- Không có gì.
Nhưng khi quay mặt đi, khóe miệng lại mơ hồ cười.
Tất cả tâm tư đều dồn vào người hắn, Vu Thu Nguyệt đương nhiên chú ý được sự tươi cười này, nàng nao nao, sắc mặt trầm xuống.
Đột nhiên, Vương thị ngồi đối diện Tương Nhược Lan cười cười nói:
- Đại tẩu, quy củ không phải là chỉ trong thời gian ngắn có thể học tốt. Cho dù đại tẩu học không tốt thì cũng không có gì là mất mặt cả.
Hai ngày trước, nha hoàn nàng sai đến Thu Đường viện điều tra đã báo lại cho nàng rằng Tương Nhược Lan đi đường cũng không xong khiến nàng rất yên lòng. Những lời này là những lời của kẻ thắng.
Tương Nhược Lan ghét nàng ta giống như con chó chạy theo chủ, nàng nhìn Vương thị, nhướng mi nhàn nhạt cười:
- Đệ muội vẫn nên lo cho mình thì hơn. Ta đang suy nghĩ, nếu ta thắng nên để cho ngươi làm gì thì tốt.
Vương thị hừ một tiếng cười nói:
- Cho tới giờ ta luôn là người dám đánh cuộc thì dám chịu thua. Hy vọng đại tẩu cũng là người nói lời thì giữ lời.
Tương Nhược Lan bưng trà bên người, nhẹ nhàng uống một ngụm, mắt bình thản nói:
- Chỉ có người thực sự làm được mới có tư cách nói những lời này.
Vương thị mặt hơi đổi sắc còn định nói tiếp thì Triệu di thái thái đã giữ tay nàng. Vương thị quay đầu nhìn bà lập tức nhẫn nhịn không nói thêm gì.
Nhưng Cận Yên Nhiên bên cạnh Vu Thu Nguyệt đột nhiên lạnh lùng nói:
- Không sai, chỉ là người thực sự làm được mới có tư cách nói chuyện, thắng thua rất nhanh sẽ được phân định, để xem đến lúc đó ngươi còn càn rỡ như thế nào?
Tương Nhược Lan quay đầu nhìn Cận Yên Nhiên cười nói:
- Tiểu cô, những lời này là đang nói ta?
Cận Yên Nhiên trừng mắt: – Không sai!
- Ta thật không hiểu vì sao tiểu cô lại không muốn ta xuất tịch trà hội.
Tương Nhược Lan khẽ mỉm cười:
- Ta thân là Hầu phu nhân, nếu đã gả tới Hầu phủ mà buổi tiệc công khai đầu tiên không xuất hiện thì mọi người sẽ nghĩ thế nào về Hầu phủ? Sau lưng sẽ bàn tán những gì? Tiểu cô chẳng lẽ muốn thấy cục diện này xảy ra? Ta nghĩ tiểu cô sẽ không như một số người đem lợi ích của mình đặt lên trên thể diện của Hầu phủ.
Vừa nói vừa quét mắt nhìn Vương thị và Vu Thu Nguyệt.
Lời nói cực sắc bén khiến Vu Thu Nguyệt và Vương thị mặt biến sắc.