Chương 230: Sai

Bệnh tiểu đường phát triển đến một đoạn thời gian đều sẽ có biến chứng. Cho dù là y học thời hiện đại cũng không thể ngăn cản điều này được. Bệnh tiểu đường của Thái hậu đã hơn 10 năm, nếu không phải hoàng cung có đại phu tốt, thuốc thang tốt, điều kiện cuộc sống tốt thì không chừng đã sớm chết vì bị biến chứng. Sau này, thực liệu của Tương Nhược Lan cũng chỉ có thể tạm thời ổn định bệnh tình của Thái hậu, trì hoãn được thời gian biến chứng nhưng cũng không thể hoàn toàn khống chế bệnh tình.

Lưu viện sĩ thấp giọng nói:

- Phu nhân, mấy năm nay vẫn dựa theo phương pháp thực liệu của phu nhân cho Thái hậu điều dưỡng, cũng nữ cũng rất kiên trì xoa bóp cho Thái hậu nhưng chứng bệnh của Thái hậu đã lâu, khí âm hư nhược, kinh mạch ứ trệ, nên có biến chứng. Hạ quan đã dùng nhiều cách để Thái hậu bớt đau đớn, cầm máu cho Thái hậu nhưng Thái hậu tuổi đã cao, khí huyết hao tổn, bị rữa thịt không thể nào khống chế, thậm chí càng lúc càng nghiêm trọng, hạ quan thật lấy làm xấu hổ

Hoàng hậu một bên nói:

- Gần đây Thái hậu bị sốt cao, hôn mê còn đỡ nhưng khi tỉnh lại đều đau đến toát mồ hôi lạnh…

Nói tới đây, hoàng hậu nghĩ đến sự đau khổ của Thái hậu, lau nước mắt:

- Nếu không vì bà vẫn nhớ đến ngươi chỉ sợ, chỉ sợ…

Cung nữ bên cạnh cúi đầu lau nước mắt

Tương Nhược Lan quỳ bên giường Thái hậu, nắm chặt tay bà, khóc không thành tiếng.

Lúc này bên ngoài có tiếng xướng:

- Hoàng thượng giá lâm

Hoàng hậu, thái y, cung nữ đều xoay người quỳ xuống thỉnh an

Tương Nhược Lan hơi ngẩng đầu, lau khô nước mắt, xoay người quỳ xuống.

Trước khi vào kinh, Tương Nhược Lan từng nghĩ sẽ phải ứng đối ra sao với hoàng đế? Tốt nhất là qua năm năm, hoàng thượng đã bỏ qua chấp niệm với nàng. Nhưng nếu hắn vẫn như trước kia thì nàng nên làm gì bây giờ?

Nhưng lúc này bệnh tình của Thái hậu khiến nàng quá sững sờ, đầu óc nàng khi này chỉ nghĩ việc cứu chữa cho Thái hậu, mọi chuyện khác đều chẳng quan trọng.

Bởi vậy, thái độ của nàng khi đối mặt với Hoàng thượng cũng tương đối tự nhiên.

- Dân phụ tham kiến Hoàng thượng

Binh đến thì tướng ngăn, nước lên thì thuyền dâng, tin rằng lúc này, hắn không làm chuyện hồ đồ

- Bình thân…

Giọng Cảnh Tuyên Đế có chút run lên nhưng mọi người đều nghĩ hắn lo lắng cho bệnh tình của Thái hậu, chẳng ai nghĩ nhiều

Hắn nhìn nàng, ngực chua xót vô cùng. Không ai có thể hiểu được sự kích động trong lòng hắn lúc này. Khi hắn biết tin Tương Nhược Lan đến Từ trữ cung thì hắn hoàn toàn không thể khống chế bản thân, bỏ mặc mọi chuyện, nhanh chóng chạy tới

Đã năm năm… cuối cùng nàng cũng quay lại…

Đang lúc tâm tình kích động không biết nên nói gì, Thái hậu nằm trên giường đột nhiên rên lên

Cảnh Tuyên Đế vì thấy Tương Nhược Lan mà nhiệt huyết dâng trào, hắn vội chạy tới bên giường Thái hậu, nhẹ nhàng gọi:

- Mẫu hậu, mẫu hậu tỉnh lại đi, Nhược Lan đã trở lại rồi.

Tương Nhược Lan cũng xoay người nhìn về phía thái hậu.

Cảnh Tuyên Đế quay đầu nhìn phía Tương Nhược Lan, vội nói:

- Tương Nhược Lan, ngươi nhất định có cách cứu Thái hậu. Lúc trước chính ngươi đã chữa khỏi cho Thái hậu, lần này nhất định ngươi có thể chữa trị tốt cho Thái hậu.

Mắt hắn hơi đỏ lên, trong mắt hắn đầy hi vọng.

Giờ khắc này, Tương Nhược Lan cảm giác hắn không còn là một hoàng đế cao cao tại thượng, cũng chẳng phải là kẻ tiểu nhân hèn hạ hủy hoại hạnh phúc của nàng, hắn chỉ là một đứa con, vì bệnh tình của mẫu thân mà bất an, đau lòng.

Hoàng hậu cũng đi tới, nghẹn ngào nói:

- Nhược Lan, ngươi nhất định phải chữa trị tốt cho Thái hậu, tất cả hi vọng của chúng ta đều đặt vào ngươi đó. Mấy hôm nay, Hoàng thượng hạ lệnh tìm kiếm ngươi trong cả nước, may mà ngươi đã trở về…

Sự lo lắng của Hoàng hậu là thật lòng. Nhiều năm như vậy, chỉ có Thái hậu che chở nàng mới vững vàng không ngã, dù khi không được Hoàng thượng thích nhất, Thái hậu cũng không do dự làm chỗ dựa cho nàng. Nàng rất cảm kích Thái hậu, thật sự không muốn thấy bà gặp chuyện không may.



Tình huống này của Thái hậu, cho dù là thời hiện đại cũng chẳng có nhiều bác sĩ dám nhận liều huống chi ở thời đại này không có thuốc kháng sinh, không có giải phẫu học?

Nhưng thấy Cảnh Tuyên Đế, Hoàng hậu và Diệp cô cô nhìn mình đầy hi vọng, Tương Nhược Lan không đành lòng nói rõ sự tình.

- Nhất định, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho Thái hậu, dùng hết sức lực của ta.

Trên giường, mắt Thái hậu hơi giật giật, chậm rãi mở mắt

Cảnh tuyên đế cùng Tương Nhược Lan vui vẻ, nhìn Thái hậu:

- Thái hậu, Thái hậu.

Ánh mắt Thái hậu có hơi mờ mịt, sau đó quay đầu lại nhìn Tương Nhược Lan, sự mờ mịt dần giảm đi, trên mặt có sự mừng rỡ rất rõ ràng.

- Nhược Lan, Nhược Lan, là ngươi? Giọng nói yếu ớt vô cùng.

Tương Nhược Lan cầm tay thái hậu, tay Thái hậu rất nóng, rõ ràng là đang sốt. Nước mắt Tương Nhược Lan không ngừng rơi xuống:

- Là ta, Thái hậu, Nhược Lan đến thăm Thái hậu đây. Thái hậu đừng lo lắng, Nhược Lan nhất định sẽ chữa khỏi cho Thái hậu.

Thái hậu khẽ cười, ánh mắt mệt mỏi đầy từ ái:

- Quay về là tốt rồi, bên ngoài phong ba bão táp, về nhà vẫn hơn

Nhà? Trong kinh thành làm gì còn nơi nào là nhà của nàng?

Nước mắt nàng từng giọt từng giọt rơi xuống tay Thái hậu.

- Thái hậu nghỉ ngơi cho tốt, Nhược Lan bắt mạch cho người

Thái hậu lắc đầu:

- Thân thể ai gia ai gia biết… Nhược Lan, ta vẫn chờ ngươi quay lại… ta có nhiều lời muốn nói với ngươi… nếu không nói, ta sợ không còn cơ hội.

Tương Nhược Lan khóc lắc đầu:

- Sẽ không đâu, Thái hậu, Nhược Lan nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi, chuyện gì sau này nói.

Thái hậu cố chấp lắc đầu, sau đó quay đầu lại nói với Cảnh Tuyên Đế:

- Bảo mọi người đi ra… Chiêu Nhi… ngươi ở lại.

Cảnh tuyên đế thấy mẫu thân kiên quyết đành quay đầu bảo mọi người lui ra.

Đợi tất cả mọi người đi rồi, Thái hậu nhìn Tương Nhược Lan nhẹ nhàng nói:

- Nhược Lan, không phải ngươi muốn biết chuyện của phụ mẫu ngươi?

Giọng bà đứt quãng, sắc mặt trắng bệch, vì sốt cao mà hơi ửng hồng.

Tương Nhược Lan âm thầm kinh hãi, nàng vừa giúp Thái hậu xem mạch vừa nói:

- Nhược Lan giờ không muốn biết nữa. Bất kể là chuyện gì, bọn họ vĩnh viễn là phụ mẫu của ta, bây giờ với Nhược Lan, quan trọng nhất là Thái hậu.

Mạch tượng của Thái hậu rất loạn, thân thể vô cùng suy yếu.

Thái hậu lắc đầu, nước mắt rơi xuống:

- Là ta có lỗi với phụ mẫu của ngươi, là ta có lỗi với ngươi… mọi thứ đều là ta sai…Nếu không nói ra, ta chết cũng không nhắm mắt…

Cảnh Tuyên Đế bên cạnh hoảng đến rơi nước mắt nhưng chẳng có cách nào

Tương Nhược Lan lấy ra ngân châm, đang chuẩn bị châm lên huyệt ngủ của bà đề giúp bà trị liệu thì đột nhiên Thái hậu vươn tay nắm chặt tay Tương Nhược Lan, lớn tiếng nói:

- Mẫu thân ngươi Liễu Nhi là nha hoàn lớn lên từ nhỏ cùng ta. Ta có tình cảm với cha ngươi, trăm phương ngàn kế muốn gả cho hắn nhưng sau này trong nhà lại đưa ta vào cung. Ta không muốn cha ngươi lấy nữ nhân khác nên đưa Liễu Nhi tới bên cha ngươi, thay ta lấy ông ấy. Kết quả bọn họ cũng không hạnh phúc, Liễu Nhi sinh ngươi ra không lâu đã qua đời…Phụ thân ngươi tâm tro ý lạnh mới bị thương nơi chiến trường…



Thái hậu nhìn Tương Nhược Lan, một hơi nói ra những lời này, hai mắt mở to, đôi mắt vốn mờ mịt đột nhiên phát ra một ánh sáng kì dị, sắc mặt khi trắng khi hồng, một hồi chuyển xanh, tay nóng như lửa, lúc sau lại lạnh như băng.

Tương Nhược Lan cùng Cảnh tuyên đế bị bộ dáng này của bà hù dọa, hai người gắt gao nắm chặt tay bà, nhỏ giọng gọi:

- Thái hậu… Thái hậu…

Thái hậu nhìn Tương Nhược Lan, cầm chặt tay nàng, hơi thở dồn dập, vội vàng nói:

- Nhược Lan, thiếu chút nữa ngươi đã là nữ nhi của ta, ngươi hẳn là nữ nhi của ta mới đúng. Nhược Lan, ngươi có trách ta không?

Tương Nhược Lan ra sức lắc đầu, khóc nói:

- Nhược Lan không trách Thái hậu, phụ mẫu ta nhất định sẽ không trách Thái hậu, Thái hậu, ngươi đừng tự trách mình nữa

Thái hậu cúi đầu, nước mắt chảy dài:

- Đúng… đúng… đến chết hắn cũng không trách ta…

Cảnh tuyên đế ở một bên nhẹ giọng nói:

- Thái hậu, ngươi đừng nói nữa, để Nhược Lan chữa trị cho ngươi được không?

Thái hậu nghe giọng hắn, đột nhiên quay lại nhìn, đôi mắt sáng lên, bà nắm cổ tay hắn:

- Chiêu Nhi, hứa với mẫu thân, đừng bức Nhược Lan nữa, mẫu hậu có lỗi với nàng, ngươi không nên có lỗi với nàng nữa

Sắc mặt Cảnh Tuyên Đế trắng nhợt, hắn mím môi, nhìn Thái hậu kinh ngạc nói không nên lời, ánh lệ trong mắt hơi chớp.

Tương Nhược Lan thấy Thái hậu dù thế nào cũng luôn quan tâm mình, trong lòng rung động, ôm mặt khóc lớn

Thái hậu thấy Cảnh tuyên đế không nói, ánh mắt dần ảm đạm như vô cùng thất vọng. Bà như mất đi toàn bộ sức lực, buông tay hai người.

Bà mở to mắt nhìn trướng thêu mẫu đơn, ánh mắt mơ hồ hoảng loạn, khóe môi khẽ cười dịu dàng.

Suy nghĩ trở về nơi rất xa…

Trong hoa viên, có một bóng người cao lớn như tùng bách. Nàng thấy hắn dần đi về phía mình, khuôn mặt góc cạnh trầm tĩnh khiến tim nàng đập mạnh.

- Tiểu thư, tại hạ Tương Bá Viễn. Hắn thi lễ với mình.

Một khắc đó, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, dùng cây quạt che mặt mình nhưng không ai biết được khóe miệng nàng khẽ cười mừng rỡ…

Đột nhiên, người Thái hậu co giật vài cái

- Bá Viễn…

Một tiếng hô kích động vang lên, mọi thứ trở nên yên lặng, Thái hậu nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang một bên.

Cảnh tuyên đế mở to hai mắt nhìn thái hậu, nước mắt rơi xuống, la lớn

- Mẫu hậu

Nhớ ra từ nhỏ đến lớn, Thái hậu thương yêu dạy dỗ mình, một sự hối hận dâng lên trong lòng hắn, hắn nắm tay Thái hậu khóc lớn:

- Mẫu hậu, cái gì nhi thần cũng đồng ý với ngươi, ngươi tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.

Bên ngoài, Hoàng hậu và Diệp cô cô nghe tiếng Cảnh Tuyên Đế khóc thì biết có chuyện xảy ra, vội chạy vào khóc lớn bên giường Thái hậu.

Tương Nhược Lan ngơ ngác nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thái hậu, hoàn toàn không thể tiếp nhận được sự thật này. Đều là nàng sai. Nếu lúc đầu nàng không rời đi, có lẽ Thái hậu sẽ không chết. Đều là nàng sai.

Nước mắt nàng lăn dài

Không được, nàng không thể trơ mắt nhìn thái hậu chết đi, nàng còn chưa gắng. Có lẽ Thái hậu chỉ là bị sốt cao mà thϊếp đi thôi, có lẽ còn cứu được.

Nghĩ vậy, lòng Tương Nhược Lan dâng lên hy vọng, nàng đứng lên, lau khô nước mắt rồi xốc chăn của Thái hậu, cẩn thận nhớ tới việc cấp cứu trong sách, sau đó bắt đầu đè lên tim Thái hậu.