Chương 213: Đau

Lòng Tương Nhược Lan mất khống chế, cảm giác kinh hoàng. Nàng cố thở sâu mấy lần, cho mình tỉnh táo lại.

Không nên nghĩ bậy, không nên nghĩ bậy, có lẽ chỉ là trò chuyện lâu lâu thôi, sẽ không đâu, hắn sẽ không làm ra loại chuyện đó. Hắn vừa mới đón mình về, sẽ không làm ra loại chuyện đó được, hắn không phải là loại người đó.

Nàng tự nhủ với chính mình nhưng cảm giác hoảng loạn trong lòng càng lúc càng dâng cao, một số suy nghĩ len lỏi khống chế nàng

Nàng không ngừng tự khống chế mình, xuống giường, mặc quần áo, nói với Liên Kiều:

- Liên Kiều, chúng ta đến Nghênh hương viện.

Ánh nến trên tay Liên Kiều chiếu rõ khuôn mặt tái nhợt đáng sợ của Tương Nhược Lan. Liên Kiều không khỏi rùng mình, trong lòng hoảng sợ.

- Vâng… phu nhân.

Liên Kiều xách đèn l*иg đi dẫn đường phía trước, Tương Nhược Lan đi theo sau, vội vàng bước đi, quên cả áo khoác chống gió, lúc này gió lạnh thổi trên người nàng, trên mặt nàng như những lưỡi đao cứa vào da thịt nhưng nàng cũng chẳng có cảm giác gì.

Nàng nhìn về phía trước, trong lòng chỉ lẩm nhẩm một câu nói

“Sẽ không đâu, sẽ không đâu, hắn không phải là người như thế…”

Chốc lát sau đã tới Nghênh Hương viện

Liên Kiều quay đầu nhìn Tương Nhược Lan một cái, , Tương Nhược Lan nhẹ nhàng nói:

- Liên Kiều, gõ cửa… Giọng nói run run.

Liên Kiều lo lắng vươn tay gõ gõ cửa, tiếng cốc cốc nặng nề vang lên trong đêm tôi

Tương Nhược Lan tiến lên vài bước, đột nhiên Liên Kiều nắm tay nàng:

- Phu nhân, chúng ta về đi…

Tương Nhược Lan nhìn nàng, hai mắt mở to, nhẹ nhàng mà cố chấp gỡ tay nàng ra, xoay người đi vào trong

Liên Kiều vội đi theo

Vừa vào đã ngửi thấy mùi hoa lan nồng nàn, Tương Nhược Lan đi thẳng qua sân, tới phòng chính.

Tương Nhược Lan dừng bước, nhìn ánh đèn leo lét bên cửa sổ.

Gió bắc thét gào như tiếng quỷ khóc, tuyết rơi sàn sạt.

Cả người Tương Nhược Lan lạnh lẽo vô cùng, nàng kinh ngạc đứng trước cửa

Liên Kiều nhìn nàng như vậy, bước qua kéo tay nàng, gần như phát khóc:

- Phu nhân, chúng ta về thôi, ta ngươi lạnh quá.

Tương Nhược Lan không đáp, đột nhiên đứng thẳng lưng, tay chạm vào cửa

Nhưng trong nháy mắt lại mất đi khí lực mà run rẩy không ngừng

- Phu nhân…

Nhược Lan đột nhiên ngẩng đầu, tay đẩy mạnh một cái, ầm một tiếng, cửa mở ra, đập vào tường phát ra tiếng động liên tục

Mùi rượu nồng nặc xông thẳng tới.

Chiếc bàn tròn giữa phòng đặt một bầu rượu trắng, hai chiếc chén bạch ngọc, một chiếc chén lăn lóc trên bàn

Một chén còn lại rơi trước giường

Giường….

Tương Nhược Lan ngây ngốc đứng đó, đầu óc trống rỗng.

Liên Kiều theo vào, thấy như vậy thì kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Chỉ thấy trên giường, Hầu gia và Thanh Đại nằm đó. Tóc dài đen nhánh của Thanh di nương phủ lên vòm ngực trần của Hầu gia. Cánh tay trắng nõn của Thanh di nương vòng lên cổ Hầu gia, lộ ra khuôn ngực trắng nõn, quả thực là không một mảnh vải…

Hai người vẫn ngủ say, thậm chí Hầu gia còn ngáy nho nhỏ.

Liên Kiều không biết làm sao, nước mắt rơi xuống. Nàng nhìn Tương Nhược Lan, thấy Tương Nhược Lan nhìn thẳng về phía giường không chớp mắt, mặt trắng bệch, người hơi lay động, tựa như có thể chết bất cứ lúc nào

Liên Kiều kéo tay nàng khóc:

- Phu nhân, chúng ta đi, chúng ta về thôi.



Tương Nhược Lan chậm rãi quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt ngây ngốc tựa như nhìn mà không nhìn nàng, hoàn toàn vô hồn

Nàng lẩm bẩm nói:

- Liên Kiều, ngươi khóc cái gì… thì ra đến ngươi cũng biết ta sẽ đau lòng

Liên Kiều khóc lóc không ngừng, kéo Tương Nhược Lan trở về

- Phu nhân chúng ta trở về.

Lúc này trên giường truyền đến một tiếng động khẽ, Liên Kiều quay lại đã thấy Thanh Đại tỉnh lại từ bao giờ, đôi mắt đẹp hoảng sợ nhìn các nàng.

Liên Kiều vừa thấy nàng, cảm giác máu nóng xông lên, nàng hô to một tiếng rồi chạy đến:

- Hồ ly tinh chết tiệt, ta đánh chết ngươi.

Liên Kiều giật tóc Thanh Đại, dương tay bạt tai Thanh Đại mấy cái, Thanh Đại khóc lớn.

Tương Nhược Lan như không nhìn thấy những cảnh này, chỉ kinh ngạc nhìn Cận Thiệu Khang vẫn ngủ say.

Liên Kiều như bị điên mà điên cuồng đánh Thanh Đại. mặt Thanh Đại nhanh chóng bị sưng phù lên, nàng khóc nhào tới người Cận Thiệu Khang. Không lâu sau, Cận Thiệu Khang tỉnh lại.

Hắn mở mắt nhìn Thanh Đại nhào lên người hắn khóc rống lại nhìn sang Liên Kiều tức giận, lo lắng bên cạnh, sau đó nhìn thấy cách đó không xa, Tương Nhược Lan ngây ngốc đứng nhìn hắn, trong mắt mờ mịt.

Nhưng rất nhanh hắn đã tỉnh táo lại. Hắn nhớ tới chuyện hôm qua, nhìn Thanh Đại và mình, mặt cắt không còn giọt máu. Hắn xốc chăn lên định đi về phía Tương Nhược Lan nhưng lập tức phát hiện người không mảnh vải, đồng thời cũng phát hiện mặt Tương Nhược Lan tái thêm vài phần

Hắn lùi về chăn, quay đầu gầm lên với Thanh Đại đang khóc rống:

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Thanh Đại sợ đến run người, vội lấy chăn che thân thể nhưng không cẩn thận để lộ ra dấu hôn trên ngực

Tương Nhược Lan nhìn dấu hôn đó, nhẹ nhàng cười cười, nhìn như cười nhưng cảm giác như khóc.

Mà Cận Thiệu Khang nhìn thấy đó thì mặt sầm xuống, sự kinh sợ biến mất hoàn toàn.

- Hầu gia… ngươi quên rồi? Thanh Đại vừa khóc vừa nói: - Tối hôm qua ngươi uống say…

Say? Sắc mặt Cận Thiệu Khang trắng bệch nhìn lại bầu rượu trên bàn, cẩn thận nhớ lại chuyện đêm qua. Đột nhiên cảm giác đau đầu vô cùng, hắn ôm đầu nhớ lại

Từ khi vào phòng Thanh Đại, không lâu sau, có lẽ do quá mệt, hắn cảm giác có chút choáng váng, sau đó như ngất đi, loáng thoáng nhớ Thanh Đại quả thật rót rượu cho hắn, sau đó hắn uống. Nhưng những thứ nàng nói và chuyện đã xảy ra, hắn hoàn toàn không nhớ rõ.

Nhưng giờ mọi thứ đều rõ ràng như vậy, ngay cả hắn cũng không thể tin rằng mình và Thanh Đại không xảy ra chuyện gì.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Hắn nhìn về phía Tương Nhược Lan, thấy nàng đang nhìn mình, trong ánh mắt không có hận, không có giận, không có oán, chỉ như nhìn một người xa lạ.

Lòng hắn dần dâng lên cảm giác khủng hoảng, cảm giác này dần dâng lên, chuyển thành tuyệt vọng.

- Nhược Lan, khoan đã, ta không nhớ gì hết… Nhược Lan

Hắn nhìn nàng, giọng nói thật khó khăn

Tương Nhược Lan cười cười, chậm rãi đi tới bên giường. Nàng nhìn hắn chằm chằm nhưng ánh mắt rất nhẹ nhàng, hắn cảm giác tim như bị dao cắt.

Nàng đột nhiên xốc chăn lên. Liên Kiều hét lớn, che mặt quay đi, Thanh Đại đỏ mặt ôm ngực.

Mà Cận Thiệu Khang không có phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn nàng, ánh mắt tuyệt vọng mà bất đắc dĩ.

- Nhược Lan... Nhược Lan..

Hắn khẽ gọi tên nàng

Tương Nhược Lan giống như là không nghe thấy, ánh mắt chậm rãi quay sang nhìn Thanh Đại, Thanh Đại thẹn thùng rụt chân, vết máu trên nệm hiện ra.

Tương Nhược Lan nhìn vết máu đó, tim như bị cái gì xé toạc đến nhỏ máu

Nàng nhẹ nhàng mở miệng:

- Ngươi còn nhớ hay không đã không còn quan trọng nữa

Liên Kiều lại muốn xông lên đánh Thanh Đại. Tương Nhược Lan kéo tay nàng:

- Thôi đi…



Nàng chậm rãi nhìn Thanh Đại, ánh mắt không oán không hận:

- Ta không trách ngươi, ta không trách ngươi.

Thanh Đại đang khóc lóc nghe vậy không khỏi ngừng khóc, kinh ngạc nhìn nàng

Tương Nhược Lan xoay người sang chỗ khác:

- Liên Kiều, ngươi nói đúng, chúng ta nên đi…

Cận Thiệu Khang vội nắm tay nàng:

- Nhược Lan, Nhược Lan…

Hắn muốn giữ lại nhưng không thể nói thêm lời nào

Tương Nhược Lan không quay đầu, nói rành rọt:

- Buông tay, ta ghê nó bẩn.

Mỗi chữ như một con dao chém vào ngực hắn, hắn cố chấp nắm tay nàng không buông như nắm lấy hy vọng cuối cùng.

- Nhược Lan, ta không biết vì sao lại như vậy, ta nhất thời không nghĩ ra, nàng cho ta thời gian… ta không thể làm như vậy…

Trước mặt nhiều người như vậy nhưng nước mắt hắn rơi không ngừng

Tương Nhược Lan muốn rút tay ra nhưng không còn chút sức lực.

- Cho ngươi thời gian để nhớ lại thì thế nào? Nhớ lại sự không đành lòng của ngươi.

Nàng quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt trống rỗng:

- Tim ta cũng là thịt, ta không chịu nổi đâu….

Nàng muốn rút tay nhưng không rút nổi:

- Ngươi đừng ép ta đánh ngươi, ta không muốn làm bẩn tay ta, cũng khiến ta cảm giác mình rất độc ác

Mặt hắn tái lại, tay buông xuống.

Tương Nhược Lan xoay người, chậm rãi đi ra ngoài như một du hồn, Liên Kiều vội đỡ lấy nàng.

Cận Thiệu Khang ngơ ngác nhìn bóng nàng, đột nhiên nổi cơn điên bước xuống xem xét bầu rượu

Thanh Đại khoác áo vào, sau đó cầm quần áo khoác lên người hắn:

- Hầu gia, đừng để lạnh.

Cận Thiệu Khang đẩy nàng ra, đập chén rượu xuống đất, chỉ vào nàng gầm lên:

- Trong rượu ngươi bỏ gì vào? Ta không thể nào làm chuyện đó. Nhất định ngươi giở trò quỷ.

Sắc mặt Thanh Đại tái nhợt như vô cùng đau đớn, nàng quỳ xuống, lớn tiếng nói:

- Hầu gia, Thanh Đại tuy là ca cơ nhưng biết giữ mình trong sạch. Thanh Đại tuyệt không làm chuyện hèn hạ vô sỉ này. Nếu Hầu gia không tin cứ đi tra xét, nếu Thanh Đại giở trò Thanh Đại sẽ chết trước mặt Hầu gia.

Lúc này, Liễu Hồng sớm đã bị đánh thức vọt vào quỳ xuống trước mặt Cận Thiệu Khang:

- Hầu gia, tối qua quả thật người uống say. Mấy nha hoàn chúng ta đều thấy được. Người ta nói, say rượu làm loạn, sao người không nghĩ ra, người không thể nói oan cho di nương chúng ta được.

Thanh Đại khóc như đứt từng khúc ruột.

Cận Thiệu Khang run lên, vội vịn vào bàn, cả người run rẩy. Hắn cố nhớ lại nhưng càng cố càng đau đầu, càng không nghĩ ra.

- Không đâu, không đâu… ta không thể nào làm chuyện này được.

Hắn không ngừng lắc đầu

Thanh Đại khóc nói:

- Hầu gia, giờ đừng nói chuyện đó, mau đi xem phu nhân, ta thấy nàng không ổn.

Cận Thiệu Khang chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ra cửa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Hắn lẩm bẩm nói:

- Ta còn mặt mũi nào gặp nàng.

Nhưng chỉ một giây sau, hắn vội vã xông ra ngoài.