Cận Thiệu Khang trở lại Thu đường viện.
Trong viện, đám nha hoàn còn ở lại đều co rúc lại một chỗ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cận Thiệu Khang, không hẹn mà đều cúi đầu, sợ khiến hắn nổi giận.
Cận Thiệu Khang đi qua các nàng, đi thẳng vào phòng.
Trong phòng trống rỗng, cửa tủ mở rộng, quần áo, châu báu trang sức rơi rớt khắp nơi. Tất cả những thứ đó đều vô cùng quen thuộc, đều là của Tương Nhược Lan.
Cận Thiệu Khang đi tới trước hai bước, đột nhiên cảm giác như dưới chân như bị vướng cái gì đó. Hắn cúi đầu nhìn, là mấy chiếc khăn tay, trong lòng hơi rung động, cúi người nhặt lên.
Những chiếc khăn tay này cũng đều là chất liệu tơ lụa, cũng đều là màu lam nhạt, cũng thêu hoa sen. Chỉ có điều, tay nghề thêu thùa có sự thay đổi, có chiếc thủ pháp còn thô sơ nhưng dần dần có tiến bộ. Dù thêu chưa xong hết nhưng có thể nhận thấy thủ pháp thêu thùa của người này đã thành thục.
Cận Thiệu Khang nhìn chiếc khăn tay lại nhớ lại đôi bàn tay bị kim châm đầy của Tương Nhược Lan.
- Nhà người ta thê tử có thể làm quần áo, giầy cho tướng công, ta còn chưa thể làm được…
- Ta muốn trên người ngươi có một thứ gì đó do tự tay ta làm, cho dù chỉ là một chiếc khăn tay thêu hoa ta cũng không biết làm nhưng ta sẽ học. Trước kia ta không hiểu quy củ nhưng rồi cũng học được đó thôi…
- Thiệu Khang, tin ta đi, nhất định ta sẽ làm được một chiếc khăn thật đẹp cho ngươi…
Cận Thiệu Khang vẫn còn nhớ kỹ khuôn mặt tươi cười của nàng lúc đó.
Trong lòng hắn đau xót, tay hơi run, mấy chiếc khăn rơi xuống khắp phòng.
Lúc này, một tiểu nha đầu đi vào cửa, run sợ nói:
- Hầu gia..
Cận Thiệu Khang quay đầu lại, khuôn mặt lãnh trầm, hốc mắt hơi đỏ lên:
- Chuyện gì?
- Hầu gia… giờ người ăn cơm? Lúc phu nhân trở về đã dặn đun canh… giờ đã được rồi…
Cận Thiệu Khang nhìn nàng, yên lặng một hồi, một lát sau mới chậm rãi nói:
- Mang lên…
Thức ăn bưng đi lên, mấy tiểu nha đầu khúm núm hầu hạ hắn
Cận Thiệu Khang cho các nàng lui xuống, hắn một mình nhìn bàn thức ăn mà ngẩn người.
- Thiệu Khang, uống canh trước đi, trước khi ăn cơm ăn một bát canh, vừa ngon miệng lại vừa bổ dưỡng. Bên tai hắn dường như vang lên tiếng nói quen thuộc của nàng.
Cận Thiệu Khang nhìn bát canh trước mặt, trong lòng khó chịu đến thở không thông.
Khi đám nha hoàn vào thu dọn thì phát hiện thức ăn trên bàn chưa hề được động tới, ngay cả đũa khi xếp lên thế nào thì khi dọn đi cũng vậy.
Buổi tối, phòng ngủ đã thu dọn gọn gàng, Cận Thiệu Khang ngồi bên bàn, nhìn ngọn nến đỏ chập chờn mà ngẩn người.
Ánh nến chập chờn, nụ cười của nàng thật diễm lệ:
- Thiệu Khang, tới đây, chúng ta chơi cờ, một lạng bạc một ván.
Ánh mắt hắn lại nhìn về phía cửa sổ, nơi đó xuất hiện bóng dáng nàng tóc dài xõa xuống vai, quần áo trắng như tuyết, nàng vẫy vẫy hắn:
- Thiệu Khang, đêm nay ánh trăng đẹp lắm, sao đang nhấp nháy kìa, tựa như đôi mắt vậy
Nàng cười, hai mắt long lanh còn đẹp hơn sao trên trời.
Cận Thiệu Khang nóng lòng, vừa đứng dậy thì bóng dáng nàng lại biến mất không thấy tăm tích. Cận Thiệu Khang đứng lên nhìn căn phòng cô tịch, trong lòng đau đớn
- Thiệu Khang…. Thiệu Khang…
Bên tai tất cả đều là tiếng nói tiếng cười của nàng
Nàng đứng trước tấm bình phong, mặt đỏ hồng nhìn hắn, tươi cười quyến rũ mà thẹn thùng:
- Thiệu Khang, lúc ta tắm không cho vào…
Nàng đứng trước tủ lớn vừa tìm quần áo vừa nói:
- Trời chuyển lạnh rồi, nên may thêm quần áo gì nữa cho ngươi cho hợp?
Nàng ngồi trước bàn, tay cầm một quyển sách y thuật, một lát sau ảo não buông xuống, ôm đầu ôm cổ ảo não:
- Sách này sao viết thâm sâu khó hiểu như vậy?
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, quay đầu nhìn hắn tươi cười, mắt đẹp lưu chuyển:
- Thiệu Khang, ta cài trâm này có đẹp không?
Nàng dựa vào thành giường, nhìn hắn bĩu môi:
- Thiệu Khang, mấy hôm nay đều ngủ muộn, chuyện này không phải là xử lý trong nha môn sao? Ngày mai còn phải vào chầu sớm, ngủ sớm đi một chút
- Thiệu Khang…
- Thiệu Khang…
Trong phòng, mỗi nơi đều có bóng dáng của nàng, mỗi nơi đều có giọng nói của nàng, nàng mỉm cười, nàng nhíu mày, nàng nháy mắt, nàng bĩu môi, nàng chân tình nhìn hắn, nụ hôn nóng bỏng của nàng
Tất cả những điều này dồn dập lại đây khiến lòng hắn vừa ngọt ngào, vừa chua xót. Nhưng đột nhiên, tất cả mọi thứ biến mất, sau đó, nàng lạnh lùng đứng trước mặt hắn, ánh mắt đau đớn mà kiên định
- Chúng ta không còn sau này nữa….
Nàng kiên quyết xoay người, nhanh chóng biến mất trước mặt hắn. L*иg ngực Cận Thiệu Khang đau đớn như bị xé rách, hắn nổi cơn điên quát lớn:
- Trữ An, chuẩn bị ngựa.
Trang trại của Tương Nhược Lan ở Kinh Giao rộng khoảng 300 mẫu, không phải là lớn nhưng đất đai phì nhiêu, sản lượng lương thực hàng năm rất tốt.
Chủ tớ mấy người đến nơi là giờ tý, trời đã tối đen, dọn dẹp thu xếp xong thì cũng đã khuya rồi.
Ánh Tuyết bưng thức ăn tới phòng Tương Nhược Lan:
- Phu nhân, đi đường dài như vậy, người còn chưa ăn gì.
Tương Nhược Lan lúc này làm sao có khẩu vị gì:
- Ngươi để đó đi, chút nữa ta ăn
Tương Nhược Lan ngồi xuống giường, nhìn quanh căn phòng. Đây là lần đầu tiên nàng đến đây, mọi thứ đều quá xa lạ
Lạnh băng mà cô tịch.
Tương Nhược Lan cười khổ, bản thân không có nhà mẹ đẻ để về nhưng tốt xấu cũng có đường lui, không tính là quá tệ
Lúc này, hạ nhân trong trang trại tiến vào bẩm báo:
- Hầu gia tới.
Ánh Tuyết vui vẻ cười nói với Tương Nhược Lan:
- Phu nhân, nhất định là Hầu gia tới đón ngươi rồi. Hầu gia vẫn còn quan tâm ngươi.
Trước nàng có chút lo lắng, vạn nhất đi rồi khiến Hầu gia và thái phu nhân tức giận, bọn họ cố ý lạnh nhạt với phu nhân một thời gian thì biết làm sao. Cho dù sau này bọn họ vì sợ Thái hậu mà đón phu nhân về thì khí thế của phu nhân cũng không thể bằng trước kia được nữa.
Không ngờ nhanh như vậy Hầu gia đã tới rồi, vậy Thanh di nương kia cho dù sau này được sủng ái cũng không dám làm càn quá.
Ánh Tuyết còn chưa hết vui mừng lại nghe Tương Nhược Lan nói:
- Ngươi bảo hắn trở về, nói ta không muốn gặp hắn.
Ánh Tuyết lại càng hoảng sợ:
- Phu nhân…
Vừa nói ra miệng bị Tương Nhược Lan lạnh lùng trừng mắt nhìn, Ánh Tuyết không dám nói nữa.
Cận Thiệu Khang đứng ngoài cửa, nghe hạ nhân báo lại, trong lòng trầm xuống. Hạ nhân nhìn sắc mặt Cận Thiệu Khang, sợ hãi nói:
- Hầu gia… nô tài cũng chỉ là theo lời sai bảo của phu nhân…
Nói xong chậm rãi đóng cửa lại trước mặt Cận Thiệu Khang. Trữ An bị tuyết rơi lạnh run, thấy vậy không khỏi gầm lên:
- To gan, dám để Hầu gia ở bên ngoài, không muốn sống?
Cận Thiệu Khang quát hắn:
- Im miệng.
Trữ An không dám nói thêm gì nữa nhưng không nhịn được nói thầm:
- Trời lạnh như thế, Hầu gia nửa đêm chạy đến, phu nhân ngay cả cửa cũng không cho bước vào, đúng là quá sắt đá…
Cận Thiệu Khang vẫn đứng trước cửa không nhúc nhích, nhìn cánh cửa lớn đến xuất thần. Tựa như tuyết rơi rét lạnh cũng chẳng là gì với hắn. Cả thế giới này hắn cũng chỉ quan tâm đến người ở phía sau cánh cửa kia.
Thời gian chầm chậm trôi đi.
Trong trang trại, Tương Nhược Lan cũng tựa vào thành giường nhìn khói tỏa ra từ lò sưởi đến xuất thần.
Ánh Tuyết đứng ở cửa, nhận được hồi báo của hạ nhân, nhìn Tương Nhược Lan đang ngẩn người nói:
- Phu nhân… Hầu gia còn đứng ngoài cửa, trời lạnh như này…
Tương Nhược Lan không nói một tiếng, nhưng Ánh Tuyết để ý thấy tay nàng nắm chặt góc áo.
Ánh Tuyết khẽ thở dài một tiếng.
Ngoài cửa, Trữ An để ý canh giờ rồi tiên lên nói với Cận Thiệu Khang:
- Hầu gia, cũng sắp đến giờ lâm triều rồi, vào thành cũng mất một đoạn thời gian, chúng ta đi thôi…
Cận Thiệu Khang không phản ứng gì, Trữ An lại nhắc lại mấy lần. Cận Thiệu Khang lúc này mới quay đầu, vừa đi được hai bước, dưới chân lảo đảo, đứng lâu một thời gian khiến hai chân hắn có chút tê dại, may mà Trữ An đỡ kịp.
Trữ An cầm tay hắn, nhưng cảm giác như nắm phải khối băng. Hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt không chút thay đổi của chủ tử, trong lòng đột nhiên khó chịu, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi
Hắn dìu Cận Thiệu Khang lên ngựa, hai người giục ngựa đi khỏi nông trang.
- Phu nhân, Hầu gia đi rồi
Ánh Tuyết tới bên Tương Nhược Lan, nhỏ giọng nói
Tương Nhược Lan nhẹ nhàng gật đầu:
- Ngươi đi nghỉ đi, trời sắp sáng rồi
Ánh Tuyết đi tới trước mặt Tương Nhược Lan, thấy nàng sắc mặt tái nhợt, mắt thâm lại khiến người ta có cảm giác trống rỗng
Từ khi rời đi đến giờ nàng vẫn rất bình tĩnh, không khóc, không tức giận, không oán thán nhưng sự bình tĩnh này càng khiến Ánh Tuyết lo lắng
- Phu nhân, Hầu gia đứng bên ngoài 2 canh giờ.
- Ánh Tuyết… Tương Nhược Lan nhẹ nhàng nói: - Nam nhân rất xúc động, hứa hẹn xúc động, tình cảm xúc động, xin lỗi cũng xúc động nhưng chúng ta không thể xúc động, càng không thể tin tưởng mà tha thứ cho bọn họ
Tương Nhược Lan lại nói:
- Ngươi đi đi, ta nghỉ ngơi một chút
- Vâng
Ánh Tuyết đi rồi, Tương Nhược Lan nằm trên giường, đột nhiên nhớ lại một người đồng nghiệp kiếp trước. Chồng của cô ấy có quan hệ bất chính với đồng nghiệp, cô ấy vốn định ly hôn nhưng sau đó hai người kia kết thúc, xin cô tha thứ cho hắn ta.
Cô ấy từng rất phiền não, cũng nhiều lần tâm sự với Tương Nhược Lan. Tương Nhược Lan nhớ kỹ lúc ấy cô nói: “ Làm sao mà có thể cam đoan sau này hắn ta không làm những chuyện như thế nữa”. Người đồng nghiệp kia nhìn nàng nói: “Nhược Nam, mình và anh ấy yêu nhau hai năm, kết hôn được ba năm. Mình mất 5 năm mới có được gia đình bây giờ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ sao mình có thể buông tay. Đàn ông trên đời này, bất kể là già trẻ, bất kể giàu nghèo đều như nhau, đều kiêu ngạo, hư vinh, tự đại. Chỉ cần có người phụ nữ khác thầm có ý với họ là bọn họ sẽ khó mà tránh khỏi đắc ý. Mình thật sự ly hôn với anh ấy, chẳng lẽ sau này sẽ gặp được người tốt hơn? Sao mình có thể chắc chắn người chồng sau này sẽ không làm những chuyện như thế? Ít nhất chồng mình cũng có những điều rất tốt, tiền bạc trong nhà đều do mình quản lý, đối xử với mình cũng rất tốt. Giờ anh ấy đã đồng ý cắt đứt với người kia, trở lại bên mình, mình muốn cho anh ấy một cơ hội. Mình thật sự không có niềm tin cũng chẳng có sức lực để đặt cược lại lần nữa.
Lúc ấy, nàng rất không đồng ý với cách làm này. Bởi vì như thế mà dễ dàng tha thứ cho sự phản bội của đàn ông? Vậy chẳng phải đàn ông có thể tùy tiện ra ngoài vui chơi, đến lúc bị phát hiện thì trở về là được? Vậy phụ nữ thì là cái gì?
Bây giờ đồng nghiệp kia và chồng cô ấy sống thế nào, chồng cô ấy có còn nɠɵạı ŧìиɧ không Tương Nhược Lan đều không thể biết. Tương Nhược Lan giờ đã có chút hiểu rõ tâm tình của đồng nghiệp kia.