Thấy nàng dựa vào lòng mình không nhúc nhích, Cận Thiệu Khang thấy hơi kì quái, như thế này không giống nàng chút nào.
- Sao nàng còn không đứng lên.
Hồi lâu mới nghe được nàng nhỏ giọng đáp:
- Chân ta đau...
Tương Nhược Lan khóc không ra nước mắt, thiệt là, mỗi lần cùng hắn một mình một chỗ đều chẳng có chuyện gì hay ho cả.
- Ta ôm nàng lên giường
Cận Thiệu Khang trầm mặc một chút rồi nói. Bây giờ cũng chỉ đành như vậy, Tương Nhược Lan đỏ mặt nói:
- Chờ... chờ ta mặc quần áo đã
Vừa dứt lời, đã bị hắn ôm ngang người:
- Bây giờ còn mặc cái gì, đợi mặc rồi chẳng biết còn bị thương chỗ nào nữa, lên giường đã
Sau đó còn bổ thêm một câu:
- Cũng không phải chưa thấy qua......
Tương Nhược Lan mắc cỡ không ngóc nổi đầu dậy. Nàng ôm cổ hắn, cả người tựa vào người hắn, không cho hắn nhìn được nàng. Nhưng như vậy, mỗi lần bước đi, bộ ngực của nàng lại nhẹ cọ xát vào ngực hắn. Cảm giác này vừa kí©h thí©ɧ lại vừa khó chịu, sự ngọt ngào này hành hạ từng tế bào của Cận Thiệu Khang, khiến hắn càng lúc càng nóng bừng, chỗ nào đó càng lúc càng căng lên khiến hắn hận không thể kêu to một tiếng.
Đầu óc hắn như bất tỉnh, hai chân như nhũn ra, mỗi bước đi vô cùng gian nan. Hai tay hắn dần dần ôm chặt, càng lúc càng gấp, càng lúc càng gấp
Tương Nhược Lan lúc này cũng không chịu nổi sự cọ xát đầy kí©h thí©ɧ này. Không chỉ Cận Thiệu Khang mà người nàng cũng dần nóng lên khiến nàng muốn tách ra xa hắn một chút nhưng hắn đột nhiên lại gắt gao ôm chặt nàng khiến nàng không thể nhúc nhích.
Bộ ngực nàng dán vào da thịt xích͙ ɭõa của hẳn, thân thể hắn rất nóng, nóng vô cùng. Nhiệt độ nóng bỏng này tựa hồ như khiến nàng tan chảy, hắn thở dốc càng lúc càng mạnh, hơi thở nam tính vây quanh nàng khiến nàng như ngừng thở.
Điểm chết người chính là, mông của nàng lại bị một vật cứng rắn dính sát vào, theo từng bước chân mà cọ xát vào người nàng khiến nàng không tự chủ được cũng run rẩy theo.
- Nhược Lan, Nhược Lan...
Hắn nhẹ gọi vào tai nàng, thanh âm khàn khàn, trầm thấp, mang theo khát vọng vô tận cũng mơ hồ có sự cầu xin.
- Thế này... nóng quá, ngươi nhanh lên.
Tương Nhược Lan liều mạng ổn định tâm thần.
Cận Thiệu Khang trầm mặc một hồi sau đó mới nói:
- Đồ ngoan tâm.
Rồi lại nhẹ cắn lên tai nàng, cảm giác vừa đau vừa tê dại khiến nàng không nhịn được rêи ɾỉ lên. Một tiếng rêи ɾỉ này khiến l*иg ngực hắn căng lên, cúi xuống hôn lên tóc nàng.
Tương Nhược Lan từng đầu ngón chân như co rút lại nhưng nàng ép chính mình không được ngẩng đầu. Nàng cảm giác, chỉ cần nàng vừa ngẩng đầu, kết quả sẽ hoàn toàn nằm ngoài sự khống chế của nàng.
- Đồ ngoan tâm!
Lần này Cận Thiệu Khang tăng giọng nói, mang theo chút hung hăng.
Tương Nhược Lan cúi đầu càng sâu làm như không nghe thấy.
Cận Thiệu Khang thấy nàng như thế không thể làm gì khác hơn là hít sâu một hơi, điều chỉnh hơi thở của mình, đi về phía trước, đi tới cửa sổ thì đột nhiên, từ ngoài của truyền đến tiếng nha hoàn cười nói.
Cận Thiệu Khang ngẩn ra, thầm than không xong rồi. Một giây sau, Tương Nhược Lan ngẩng đầu lên, chăm chú nghe động tĩnh bên ngoài, nghe rõ là tiếng Liên Kiều, quên sạch tình trạng xấu hổ này, tức giận trừng mắt nhìn Cận Thiệu Khang.
- Hầu gia, không phải ngươi nói bọn nha hoàn không ở đây?
Tương Nhược Lan tức giận hỏi. Cận Thiệu Khang cười khan hai tiếng:
- Có lẽ...... Có lẽ các nàng vừa trở lại.
Tương Nhược Lan vẫn nhìn hắn chăm chú không chớp mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi gạt ta.
Cận Thiệu Khang hơi chột dạ quay đầu đi:
- Ta... ta…
Mắt chớp chớp không ngừng, nhìn từ bên này thấy lông mi hắn không ngừng rung động.
Tương Nhược Lan thấy hắn như vậy còn khó hiểu:
- Hầu gia, ngươi làm chuyện hoang đường này?
Quả thực không dám tin. Cận Thiệu Khang xấu hổ vô cùng, đột nhiên cảm giác rất mất mặt. Tương Nhược Lan tức giận, há mồm cắn lên vai hắn.
- A!
Cận Thiệu Khang hét lên:
- Nàng có hiểu quy củ không thế, mỗi lần đều cắn người!
- Quy củ? Hầu gia còn dám nhắc đến hai chữ này. Tương Nhược Lan phản bác: - Ngươi gạt ta nói nha hoàn không có ở đây, hại ta thiếu chút nữa ngã xuống, giờ còn nói quy củ...
Còn chưa nói hết, Hoa Anh và Liên Kiều đẩy cửa bước vào. Các nàng nghe tiếng kêu, tưởng chủ tử gọi vào.
- Phu nhân...
Liên Kiều còn chưa nói xong đã bị cảnh trước mắt hù dọa, cả người hóa đá.
Hầu gia quần áo hỗn loạn ôm phu nhân, phu nhân toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ...
Mặt hai nha hoàn nhất thời biến thành màu gan lợn, không hẹn mà cùng bưng mặt, xoay người đóng cửa đi ra. Sau khi rời khỏi phòng, nhắm mắt đóng cửa lại.
Tương Nhược Lan nhìn cửa đóng chặt, trong lòng phát hỏa.
- Cận Thiệu Khang, ngươi hỗn đản!
Tương Nhược Lan mắng to, sau đó hung hăng đánh hắn một quyền.
Cận Thiệu Khang ôm nàng, mặc dù cảm giác hơi mất mặc nhưng cũng không nhịn được mà cười to lên.
- Ngươi còn cười! Đều tại ngươi, sau này ta còn nhìn bọn nha hoàn thế nào!
Tương Nhược Lan tức giận đến nước mắt rớt xuống
Cận Thiệu Khang thấy nàng như vậy, mới vội ngưng cười, bước vội tới giường thả nàng xuống rồi đi tới bình phong mang quần áo của nàng vào
Tương Nhược Lan xoay người, quay lưng về phía hắn mặc quần áo, nhưng cả vai và mông đều đau nên rất bất tiện.
Nàng xoay người gọi Liên Kiều, nhưng nha đầu này có lẽ là thẹn thùng mà chạy đi, kêu vài lần cũng không vào, gọi Hoa Anh cũng thế.
Cận Thiệu Khang đứng một bên nói:
- Đừng gọi nữa, bọn họ không vào nữa đâu.
Tương Nhược Lan tức giận cầm gối đầu đập vào hắn, Cận Thiệu Khang nhanh mắt đón được, quay đầu lại thấy nàng đang chật vật mặc áo, nhưng thế nào cũng không thể xỏ tay vào được. Hắn đi tới giúp nàng.
Cúi đầu nhìn thấy vết bầm trên vai nàng.
Cận Thiệu Khang ngẩn ra, sắc mặt trầm xuống, vươn tay vuốt ve chỗ đó, Tương Nhược Lan vội cầm quần áo lên che đi vết bầm.
- Đây là lúc đó ta làm?
Nghiêm trọng như vậy? Đã hai ngày rồi mà vết bầm còn sâu như thế. Tương Nhược Lan thấp giọng nói:
- Không phải ngươi thì là ai, lúc đó ngươi như bị điên, khớp xương cũng thiếu chút nữa bị ngươi bóp nát...
Cận Thiệu Khang trầm mặc một hồi rồi mới nhẹ nhàng nói:
- Xin lỗi......
- Bỏ qua đi..
Tương Nhược Lan lắc lắc đầu, vừa mặc quần áo:
- Ta tát ngươi một cái coi như hòa nhau.
Đột nhiên quay đầu lại, nhìn hắn, cao giọng nói:
- Nếu lần sau còn thế, ta không chỉ tát ngươi một cái thôi đâu.
Cận Thiệu Khang ngồi xuống cạnh nàng:
- Không có lần sau nữa....
Hắn quay đầu nhìn nàng:
- Ta sẽ không làm tổn thương nàng nữa.
Ánh mắt hắn quá nóng khiến nàng không nhịn được cúi đầu:
- Không còn sớm nữa, ngủ đi.
Nói xong nằm xuống bên ngoài, quay lưng về phía hắn.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng một hồi, sau đó đứng dậy cầm lọ thuốc trên ghế bên giường, ngồi luôn xuống đó.
- Không phải chân nàng mới bị đau, là chỗ nào, ta giúp nàng bôi thuốc.
Tương Nhược Lan vội vàng lắc đầu, rụt chân trái vào chăn:
- Không cần đâu, mai ta bảo nha hoàn là được.
Cận Thiệu Khang nắm chân trái nàng, kéo ống quần lên, cổ chân hơi đỏ. Sau đó, lại nhìn đến chân nàng, bàn chân nàng rất trắng, rất mềm, từng ngón chân đều khéo léo, rất đáng yêu. Hắn càng nhìn trong lòng càng nhu hòa (đúng là tình nhân trong mắt tựa Tây Thi, có cái ngón chân cũng khen đẹp được)
- Nếu để sang ngày mai, cổ chân lại bị phù lên, cả người bị thương phải nằm trên giường, muốn động cũng không động được.
Tương Nhược Lan tức vô cùng, hắn còn dám nói những lời này?
- Đây là tại ai?
Vừa nói vừa thu chân về.
Hắn nắm chặt chân nàng khiến nàng không thể động đậy:
- Ta biết đều là tại ta nên giờ ta đền tội
Vừa nói vừa đổ thuốc ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp chỗ bị đau của nàng.
Từng chút từng chút, vô cùng cẩn thận.
Lòng bàn tay hắn nóng rực, dù xoa bóp hơi đau nhưng rất thoải mái.
Tương Nhược Lan nhìn hắn:
- Không nghĩ ngươi còn làm được thế này.
- Ta khác với nàng tưởng tượng nhiều lắm. Lúc ấy trên chiến trường, rất nhiều lúc phải tự mình chữa thương. Giống như thế này, ta so với đại phu bôi thuốc cũng không kém chút nào đâu!
Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn nàng cười cười, hai lọn tóc dài dán bên mặt khiến khuôn mặt hắn trở nên nhu hòa rất nhiều, khiến nụ cười hắn như gió xuân mơn man ấm áp.
Tim Tương Nhược Lan đập mạnh.
Một lúc sau, Tương Nhược Lan nói:
- Được rồi, không còn đau nữa
Vừa nói vừa rút chân về:
- Cũng không còn sớm nữa, Hầu gia ngủ đi.
Cận Thiệu Khang đi ra phía sau bình phong rửa tay, đi ra thấy Tương Nhược Lan nằm ở bên ngoài, hắn lướt qua người nàng, vào nằm bên trong.
Hắn nằm nghiêng nhìn sau lưng nàng, trung y lụa trắng nhẹ nhàng dán lên người nàng khiến những đường cong trên người nàng hiện rõ. Tóc đen mượt xõa xuống, đuôi tóc cọ lên mắt hắn ngứa ngáy, tê dại mà lòng hắn cũng ngứa ngáy, tê dại.
- Hôm nay người nhà mẹ ngươi đến đây?
Hắn rất thích ở cùng nàng một chỗ, không muốn ngủ sớm như vậy.
- Bá mẫu ta và đường muội tới, Hầu gia nghe mẫu thân nói?
Tương Nhược Lan vẫn nằm im không động đậy.
- Ừm, mọi người nói chuyện gì...
Cận Thiệu Khang cầm một lọn tóc của nàng lên, cuốn quanh ngón tay.
Tương Nhược Lan đáp:
- Chẳng nói gì nhiều, họ đến thăm ta thôi.
Cận Thiệu Khang hơi ngạc nhiên, chẳng cần nàng nói hắn cũng biết thừa mục đích họ tới. Hắn cho nàng cơ hội, hắn nghĩ rằng nàng sẽ nhân cơ hội nói chuyện đó ra nhưng nàng lại chẳng nói gì.
Hắn cười cười, ánh mắt nhìn nàng càng thêm nhu hòa.
- Ngươi sống ở Tương gia thế nào, bọn họ với nàng có tốt không?
Chẳng biết tại sao, hắn bắt đầu tò mò tất cả những chuyện liên quan đến nàng.
- Ở đó vài năm, tốt hay không tốt ta không nói rõ được.
Thấy nàng vẫn quay lưng về phía chính mình, Cận Thiệu Khang có chút không vui:
Nàng xoay người lại, làm gì có chuyện vừa nói vừa quay lưng về phía người khác, không quy củ!
Lại là quy củ! Tương Nhược Lan lườm lườm, quay người đối mặt với hắn, hơi thở hắn phả vào mặt nàng, nàng thoáng lui về phía sau.
- Tốt hay không tốt không phải tự mình biết rõ? Sao lại không nói được?
- Bá mẫu chưa bao giờ nói nặng lời với ta, ta muốn cái gì thì sẽ cho ta thứ đó. Nhưng ta không có cảm giác gia đình, có lẽ vì nơi nào cũng không phải là nhà của ta.
- Vậy còn Hầu phủ? Hầu phủ có cho nàng cảm giác gia đình?
Tương Nhược Lan nhìn hắn không lên tiếng, Cận Thiệu Khang cũng trầm mặc, một lát sau, hắn nói:
- Không còn sớm nữa, ngủ đi.