Chương 106: Cảnh cáo

Thấy tiểu thư một tay mình nuôi lớn nói ra lời này, trong lòng Phương mụ mụ rất cảm động, bà cúi đầu, tay càng thêm nhẹ nhàng.

- Ta nhỡ rõ khi tiểu thư mới sinh chỉ như một còn mèo, lúc phu nhân mang thai người, thân thể không khỏe, sinh hạ ngươi xong vẫn bệnh không dậy nổi. Dù rất muốn tự mình nuôi dưỡng ngươi, cũng không thể. Lúc ấy ta sinh hạ Hồng Hạnh chưa được bao lâu, còn chưa cai sữa nên để ngươi ăn sữa của ta, ngươi ghé vào lòng ta, thân thể bé nhỏ, nhắm mắt lại, dùng sức bú sữa. Bộ dáng đó cho tới giờ ta vẫn nhớ rõ. Ngươi còn bé trắng trẻo như tuyết, trông rất đáng yêu.

Nói tới đây, Phương mụ mụ như là nhớ lại bộ dáng khi bé của Tương Nhược Lan, cười rất ôn nhu.

- Tiểu thư càng ngày càng lớn, phu nhân không còn, lão gia hầu như đều xuất chinh bên ngoài, tiểu thư rất cô đơn, mỗi ngày đều theo ta, nắm áo ta. Ta nhớ khi còn bé mới học nói, tiểu thư muốn gọi ta là mẫu thân, ta mất rất nhiều thời gian mới sửa lại cho tiểu thư. Nhưng khi đó, trong lòng ta rất vui vẻ, vì trong lòng ta, tiểu thư cũng như con đẻ của ta.

Tương Nhược Lan nằm trên giường, yên lặng nghe bà nàng nói chuyện, trong lòng dâng lên sự ưu thương mơ hồ. Dù Nhược Lan cũng không có cha mẫu thân, thân nhân như mình nhưng Tương Nhược Lan còn hạnh phúc hơn nàng. Bởi nàng ấy biết cha mẫu thân mình là ai, bởi vì bên cạnh nàng có rất nhiều người đối xử tốt với nàng. Không như mình, ngay cả cha mẫu thân là ai cũng không biết, cũng chưa bao giờ có người đối xử tốt với nàng như thế.

- Sau này, tính tình tiểu thư thay đổi những vẫn rất tôn trọng ta, chưa bao giờ nói nửa câu nặng lời với ta, với Hồng Hạnh cũng rất tốt. tiểu thư mới gả vào Hầu phủ, Hầu gia không thích tiểu thư, ta rất lo lắng nhưng lại không thể giúp gì cho tiểu thư. Bây giờ, tiểu thư khổ tận cam lai, chẳng những Hầu gia chịu tiếp nhận tiểu thư mà thái phu nhân cũng coi trọng tiểu thư. Rất nhanh người sẽ thành chủ mẫu đương gia Hầu phủ, sự lo lắng của ta cuối cùng cũng có thể buông lỏng. Hôm nay, ta đã không còn gì mong ước hơn. Chỉ hy vọng Hồng Hạnh có thể sớm hiểu chuyện, có nơi có chốn dựa vào.

Nói tới đây, Phương mụ mụ thở dài:

- Đáng tiếc, hôn sự lần trước không thành, Trương quản sự kia ta rất vừa ý.

Trong giọng nói có sự tiếc hận vô hạn.

Tương Nhược Lan nói:

- Có lẽ trong lòng Hồng Hạnh có ý nghĩ khác?

Phương mụ mụ nhớ ra những lời trước đó nữ nhi nói, cau mày:

- Một nha hoàn có thể có ý nghĩ gì?

Nói đến đây, Phương mụ mụ đột nhiên ngừng tay, quỳ xuống trước mặt Tương Nhược Lan

Tương Nhược Lan vội vàng nói:

- Mụ mụ, ngươi làm cái gì vậy, mau đứng lên.

Phương mụ mụ cố chấp không chịu đứng lên:

- Tiểu thư, Hồng Hạnh vẫn theo tiểu thư, tuy là nha hoàn nhưng cũng được sống cuộc sống như tiểu thư, đây là ân điển của tiểu thư. Có lẽ chính vì thế mà làm cho tính tình nó trở nên kiêu ngạo. tiểu thư, nếu sau này Hồng Hạnh khiến người tức giận, dù người đánh chửi, bắt nó làm việc nặng cũng được, nhưng là...

Nói tới đây, Phương mụ mụ khóc:

- Nhưng xin tiểu thư đừng bán Hồng Hạnh đi, cho nàng một đường sống, mụ mụ cầu tiểu thư...

Vừa nói vừa dập đầu lạy Tương Nhược Lan ba lạy.

Tương Nhược Lan vội vàng đỡ bà lên. Phương mụ mụ là người thật tình quan tâm đến mình hơn nữa còn đã lớn tuổi, vừa quỳ vừa lạy như thế nàng sao dám nhận.

- Mụ mụ, ngươi mau đứng lên, ta đáp ứng ngươi, cho dù Hồng Hạnh đã làm sai chuyện gì, ta cũng sẽ cho nàng cơ hội sửa đổi!

- Cám ơn tiểu thư!

Phương mụ mụ lúc này mới đứng lên. Bà lau nước mắt, tiếp tục lăn trứng cho Tương Nhược Lan cho đến khi trứng lạnh đi mới dọn dẹp rồi lui ra.

Phương mụ mụ đi rồi, Tương Nhược Lan bắt đầu suy nghĩ kĩ chuyện này.

Bây giờ có thể khẳng định, nàng đã không thể nào tín nhiệm Hồng Hạnh như trước. Hơn nữa, Ánh Tuyết nói rất đúng, chuyện lần trước chỉ sợ không phải một mình Hồng Hạnh làm, sau lưng hẳn có người sai khiến. Người này là ai? Trong lòng nàng đã có đáp án mơ hồ.

Đã như vậy Hồng Hạnh quyết không thể giữ lại bên người nữa, như thế chẳng phải là tự chôn một khối thuốc nổ cạnh người?

Chuyện này cũng không thể để cho thái phu nhân biết, như vậy Hồng Hạnh sẽ rất bi thảm, nàng dù sao cũng là nha hoàn cùng lớn lên với Nhược Lan, vừa là nữ nhi của Phương mụ mụ. Nếu thật sự bị thái phu nhân đuổi ra ngoài, kết quả bi thảm, lòng nàng cũng sẽ không thấy vui vẻ.



Buổi tối, nàng gọi một mình Hồng Hạnh vào phòng.

Hồng Hạnh cúi đầu đứng trước giường nàng, hai tay vô ý thức nắm chặt góc áo, trong lòng có chút thấp thỏm mà phần lớn lại là chột dạ.

- Hồng Hạnh...

Tương Nhược Lan thoáng ngồi dậy, Hồng Hạnh vội vàng tiến lên dìu nàng, đặt một chiếc gối sau lưng nàng.

Tương Nhược Lan lẳng lặng nhìn nàng, sau đó chỉ vào chiếc ghế đằng trước:

- Ngươi ngồi xuống đi.

Hồng Hạnh theo lời ngồi xuống cũng không dám ngẩng đầu nhìn nàng. Bên tai nghe được Tương Nhược Lan nói:

- Từ ngày mai trở đi, ngươi không cần hầu hạ trong phòng, làm việc ở bên ngoài đi.

Hồng Hạnh cả kinh ngẩng đầu, vội vàng quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn nàng hỏi:

- Tiểu thư, tại sao? Là bởi vì những lời hôm qua Hồng Hạnh nói? Tiểu thư không phải nói có thể coi chuyện này như không có? Sao còn muốn đuổi Hồng Hạnh ra khỏi phòng?

Tương Nhược Lan nhìn nàng, mặt không chút thay đổi:

- Hồng Hạnh, nếu chỉ là chuyện hôm qua, ta sẽ không làm như vậy, chính là ngươi đã làm cái gì ngươi tự hiểu

Thấy tiểu thư sắc mặt âm trầm, tim Hồng Hạnh đập nhanh, nghĩ thầm: “Những lời này của tiểu thư là có ý gì? Chẳng lẽ....chẳng lẽ tiểu thư biết ta và Vu di nương câu kết? Làm sao có thể, mỗi lần gặp mặt chúng ta đều rất kín đáo!”

Mặc dù nghĩ thế, mặt Hồng Hạnh vẫn hơi trắng bệch đi, nàng cúi đầu:

- Ta chưa rõ ý của tiểu thư?

Tương Nhược Lan không muốn cùng nàng vòng vo, nói thẳng luôn:

- Ngươi làm gì với Ánh Tuyết thì ngươi tự hiểu.

- Tiểu thư, là Ánh Tuyết nói gì với người? Tiểu thư không nên tin tưởng nàng, nàng nhất định là đố kỵ ta làm đại nha hoàn mới hồ ngôn loạn ngữ, trước đó, không phải nàng đã thừa nhận rồi? Bây giờ lại nói bậy trước mặt tiểu thư đúng không? Đúng là tiểu nhân.

Hồng Hạnh mặt đỏ lên.

Tương Nhược Lan nhìn nàng tỏ vẻ chính trực, trong lòng có chút thất vọng. Nàng vốn hy vọng Hồng Hạnh có thể thẳng thắn với nàng.

- Ta đã hỏi qua Tiểu Thanh, Tiểu Hoàn, các nàng nói ngươi mặc dù cùng các nàng một chỗ nhưng từng đi ra ngoài một lần.

Hồng Hạnh vội vàng nhận:

- Đó là ta đi nhà xí...

Tương Nhược Lan cắt lời nàng:

- Buổi tối ngươi dắt Tiểu Thanh, Tiểu Hoàn đi ra ngoài tản bộ, hậu hoa viên lớn như vậy, ngươi lại mang theo hai người đi đến nơi tối tăm như thế, bình thường vốn là nơi chẳng ai đến.

- Tiểu thư, đó là ta nhất thời cao hứng! Ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta cùng tiểu thư lớn lên cùng nhau....

- Đủ rồi!

Trong lòng Tương Nhược Lan dâng lên cảm giác phiền chán:

- Nếu không phải nể tình ngươi cùng ta lớn lên ta sẽ không hỏi ngươi. Chuyện rốt cuộc là như thế nào, trong lòng ngươi rõ nhất. Nếu người còn không thừa nhận, ta sẽ tự mình điều tra. Kế hoạch của ngươi dù nhìn như thiên y vô phùng, nhưng là âm mưu thì sẽ có sơ hở, ta cuối cùng sẽ tra ra chân tướng, đến lúc đó, chuyện xé ra to, ta chỉ đành để ngươi cho thái phu nhân xử trí!



- Tiểu thư!

Hồng Hạnh kêu sợ hãi kêu to, nước mắt òa ra:

- Tiểu thư, đừng, Hồng Hạnh biết sai rồi, Hồng Hạnh biết sai rồi.

Nàng kéo tay Tương Nhược Lan, khóc hô:

- Hồng Hạnh chỉ là nhất thời hồ đồ, Hồng Hạnh không muốn gả cho Trương quản sự, chính là mẫu thân cứng rắn ép ta.

- Chỉ vì thế ngươi có thể hãm hại người khác? Tương Nhược Lan nhẹ nhàng rút tay về.

Hồng Hạnh vội vã dập đầu:

- Hồng Hạnh biết sai, Hồng Hạnh biết sai!

Tương Nhược Lan nhìn thân thể nàng hơi run lên, hít sâu một hơi, lại hỏi:

- Ta hỏi ngươi, kế hoạch này là một mình ngươi nghĩ ra?

Hồng Hạnh cúi đầu, mắt mở to, trên lưng toát mồ hôi lạnh

Tiểu thư đã biết cái gì? Có nên nói ra hay không? Không được, không thể nói, nếu nói ra, tiểu thư nói cho thái phu nhân, người thứ nhất có kết quả không tốt chính là mình.

- Là Hồng Hạnh tự nghĩ ra. Hồng Hạnh cắn răng nói.

Tương Nhược Lan trầm mặc xuống, sự yên tĩnh khiến tim Hồng Hạnh như bị treo cao.

Một lát sau, Tương Nhược Lan mới lên tiếng:

- Hồng Hạnh, ngươi làm ra loại chuyện này, ta không thể nào giữ ngươi bên người nữa. Niệm tình chúng ta lớn lên bên nhau, chuyện này ta sẽ không bẩm cáo thái phu nhân, chính là......

Giọng Tương Nhược Lan trầm xuống:

- Sau này ngươi tự mình lo lắng đi. Đừng tưởng có thể giấu diếm bất kì ai, Có đôi khi, chuyện ngươi cho rằng rất kín kẽ sẽ có lúc bị người khác nhìn thấu. Sự nhẫn nại của ta cũng có giới hạn thôi. Nếu ngươi gây ra chuyện gì bất lợi cho ta, bất lợi cho Thu đường viện, ta sẽ không dễ dãi như thế đâu!

Hồng Hạnh nghe vào tai, tim đập loạn, cả người không tự chủ được mà run rẩy:

- Nô tỳ biết, nô tỳ tuyệt sẽ không làm chuyện có lỗi với phu nhân!

- Ngươi đi làm việc đi. Từ mai trở đi, không cần vào phòng hầu hạ nữa. Không có sự cho phép của ta thì đừng vào phòng.

- Vâng!

Hồng Hạnh run rẩy đứng lên, lui ra ngoài.

Tương Nhược Lan nhìn bóng lưng nàng thở dài. Nàng từng nghĩ nhân cơ hội này đem xé ra cho thái phu nhân biết, nếu người giở trò quỷ sau lưng là Vu Thu Nguyệt, như vậy, mục đích của nàng khẳng định không phải là để giúp Hồng Hạnh. Nàng có lá gan giật dây người bên cạnh mình, sao mình lại phải tha nàng! Nhưng nếu vậy, tình cảnh của Hồng Hạnh sẽ rất nguy hiểm, nàng dù có cầu tình thế nào, thái phu nhân cũng không dung được một nha hoàn ngấm ngầm giở trò, dối trên lừa dưới. Kết quả của Hồng Hạnh chỉ sợ rất thê thảm, đến lúc đó, Phương mụ mụ nhất định sẽ khó mà sống.

Hy vọng Hồng Hạnh bị mình cảnh cáo xong có thể an phận một chút, không còn qua lại gì với Vu Thu Nguyệt. Vạn nhất Vu Thu Nguyệt không chết tâm, còn dám nhúng tay làm loạn Thu đường viện, đến lúc đó, chưa biết chừng Hồng Hạnh sẽ là một quân cờ của nàng ta.

Bên kia, Hồng Hạnh lảo đảo trở lại phòng, nằm trên giường, toàn thân run rẩy.

Tiểu thư nói những lời đó là có ý gì, chẳng lẽ thật sự nàng đã biết cái gì? Kế hoạch đó rõ ràng là thiên y vô phùng, sao nàng còn có thể nhận ra. Có phải những hành vi của mình tiểu thư đã biết rõ?

Nàng càng nghĩ càng sợ hãi, cảm giác được những việc mình làm thật sự là vô cùng nguy hiểm. Một khắc này, Hồng Hạnh đột nhiên cảm giác được tiểu thư là người cao thâm khó lường, hoàn toàn ngoài sự tưởng tượng của mình, mình còn tưởng rằng có thể giấu diếm nàng.

Phản bội chủ tử là tội lớn nhất của hạ nhân, nếu bị phát hiện thì mạng cũng khó giữ. Mình sau này nên thành thật một chút... vạn nhất lại bị tiểu thư phát hiện, tiểu thư chắc thật sự sẽ không dung tha mình nữa.