Sắc trời càng lúc càng tối, ánh nắng chiều ở phía chân trời chỉ còn lại chút vệt đỏ phả lên những đám mây. Sau đó, sắc trời dần hôn ám.
Cận Thiệu Khang từ trong bụi cây đi ra, trời chiều màu vàng chanh phủ lên người hắn, khiến hắn có thể hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, làm cho người ta nhìn không thể dời mắt.
Hắn chậm rãi địa đi tới bên người Tương Nhược Lan, nét mặt nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lùng, khó gần.
Đầu tiên, hắn nhìn Lưu Tử Căng:
- Lưu thái y.
Chào hỏi xong xuôi rồi mới quay đầu nói với Tương Nhược Lan:
- Nàng đi đâu vậy, làm cho ta tìm mãi!
Lời nói lộ ra sự thân thiết.
- Ta đến chỗ Thái hậu.
Tương Nhược Lan ngẩng đầu nhìn hắn hỏi:
- Tìm ta có việc?
- Muốn nhân lúc còn chưa diễn tuồng, đưa nàng đi thăm thú một chút
Vừa nói vừa tiến lên, phủi đi một phiến lá trên vai nàng:
- Sao không mang theo nha hoàn?
- Ta để Hồng Hạnh đi cùng Yên Nhiên. Hoàng cung ta rất quen, không ai đi theo cũng không sao.
Động tác thân thiết của hắn khiến nàng hơi mất tự nhiên.
Có một người cũng mất tự nhiên chính là Lưu Tử Căng ở bên cạnh đã bị biến thành không khí. Hắn xấu hổ cười cười, vái Cận Thiệu Khang rồi nói:
- Hầu gia cùng phu nhân đi thong thả. Hạ quan đi trước!
Cận Thiệu Khang nhìn hắn cười cười:
- Mời Lưu thái y.
Lưu Tử Căng đi qua hai người rồi chạy về phía trước. Đi được một đoạn, hắn không nhịn được dưng chân, quay đầu lại
Trời chiều càng lúc càng nhu hòa, Cận Thiệu Khang cùng Tương Nhược Lan vai kề vai từ từ đi qua một con đương khác, Cận Thiệu Khang thỉnh thoảng cúi đầu nói gì đó, Tương Nhược Lan cũng thường xuyên ngẩng đầu nhìn hắn, nói lại cái gì. Khuôn mặt hai người có chút mơ mơ hồ hồ nhưng bức tranh đó cũng rất hài hòa, vừa nhìn đã biết đây là hai người có quan hệ mật thiết.
Lưu Tử Căng dừng chân nhìn thật lâu, mãi cho đến khi bóng hai người hoàn toàn biến mất mới chậm rãi quay đi, thở dài thật sâu.
Bên kia, Tương Nhược Lan đi theo Cận Thiệu Khang đi dọc theo một con đường nhỏ, từ từ mà đi.
Con đường nhỏ vừa được giả sơn và rừng cây bao quanh, ít người lui tới, cảnh trí rất thanh u.
Tương Nhược Lan nhìn một chút rồi nói:
- Con đường này hình như ta chưa đi bao giờ. Đi theo đường này có thể đến Sướиɠ xuân viên?
Ai ngờ Cận Thiệu Khang đáp:
- Ta không biết, ta cũng là lần đầu tiên đi đường này
Tương Nhược Lan nghe hắn nói mà bật cười:
- Vậy mà cũng dẫn ta đi theo đường này, ta còn tưởng ngươi biết đường. Vạn nhất chúng ta lạc đường, không thể tới Sướиɠ Xuân viên đúng giờ thì làm sao?
Cận Thiệu Khang tỏ vẻ bất cần:
- Không kịp thì thôi, Hoàng thượng vừa đến thì sẽ diễn tuồng, bọn họ sẽ không đặc biệt chờ đợi chúng ta. Tuồng này có gì mà hay, y y nha nha, phiền chết đi được.
Thế cũng đúng. Nàng tới thế giới này cũng đã từng xem hí kịch một lần tại Hầu phủ đến hơn một canh giờ, nàng cũng chẳng nghe hiểu gì, chẳng biết bọn họ diễn cái gì nữa!
Tương Nhược Lan gật đầu, không nói gì, Cận Thiệu Khang cũng không nói tiếp. Không khí dần lạnh xuống. Tương Nhược Lan có cảm giác rất cổ quái, cảm thấy Cận Thiệu Khang hơi là lạ, có sự lạnh lùng khác lạ, giọng nói cũng như đang trách cứ, như thể có ai thiếu nợ hắn.
Tương Nhược Lan không hiểu tâm tình hắn cũng lại chẳng để ý mà tìm hiểu, nàng nhìn xung quanh xem vị trí nơi này.
Nhưng Cận Thiệu Khang thấy nàng không để ý đến mình, yên lặng mãi không được, chủ động gợi đề tài.
- Nàng và Lưu thái y quen thân như vậy từ khi nào?
Dù đã cực lực khắc chế nhưng giọng nói vẫn lộ ra một chút ghen tuông.
Tương Nhược Lan đang chăm chú phân biệt phương hướng, không chú ý giọng nói hắn, thuận miệng đáp:
- Lưu thái y? Cũng không tính là rất quen
Nàng quay người đạp lên một phiến đá cao, híp mắt nhìn phía xa, thấy cách đó có ánh đèn sáng ngời, trong lòng vui vẻ, hẳn đó là Sướиɠ xuân viên.
- Không quen?
Cận Thiệu Khang vô thức theo sát nàng:
- Vậy nàng vẫn cùng hắn nói chuyện như thế?
Lại còn cười với hắn, lại cười rất vui vẻ. Mà mình lại chưa bao giờ được nàng cười vui vẻ như thế?
Càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái:
- Bất kể trong lòng nàng nghĩ như thế nào, nàng bây giờ đã là Hầu phu nhân, bình thường ngôn hành (lời nói, hành động) cũng phải chú ý một chút. Không thể không quy củ như trước kia được, bất kể đến chỗ nào cũng phải dẫn theo nha hoàn, hơn nữa....
Tương Nhược Lan càng nghe càng thấy không đúng, không khỏi xoay người, nhìn thẳng hắn.
Hắn thấy thần sắc nàng không tốt, không khỏi thấp giọng đi:
- Hơn nữa phải hiểu được ty kị, sao có thể ở một mình với một nam tử, lại còn nói chuyện phiếm, quá không...
Hắn nhìn sắc mặt nàng càng lúc càng trầm, hai chữ “quy củ” vội nuốt vào trong bụng.
- Trước kia ta và Lưu thái y gặp nhau vài lần tại Lưu phủ và hoàng cung, hắn hỏi ta về một số vấn đề cạo gió, thực liệu. Hôm nay, ta đi đường gặp hắn, thuận tiện hàn huyên vài câu, như vậy cũng tính là không quy không củ?
Nàng biết xã hội phong kiến nam nữ không được thân cận quá, nàng cũng rất chú ý rồi. Chẳng qua là nói có mấy câu mà cũng cần giáo huấn nàng như thế?
Đã gặp qua mấy lần? Mỗi lần đều cười nói như thế? Cận Thiệu Khang chỉ cảm thấy trong lòng như có lửa đốt, không tự giác mà cao giọng:
- Đúng! Đó là không quy không củ, sau này, bất kể nàng đi đâu cũng phải đem theo nha hoàn, bất kể tình huống nào cũng không được một mình cùng nam tử ở chung một chỗ....
Hắn rất muốn bổ thêm một câu: không được nói chuyện. Nhưng lại cảm giác như thế quá mức ngây thơ..
Kỳ thật mới vừa rồi hắn cũng thấy nàng và Lưu thái y vẫn duy trì khoảng cách. Nhưng thấy nàng cười với Lưu Tử Căng vui vẻ như vậy khiến hắn mất hứng, trong lòng không thoải mái. Tựa như một bảo vật vốn thuộc về mình không cẩn thận để người khác nhìn ra ánh sáng của nó, khiến hắn hận không thể lập tức cất dấu bảo vật này cho thật kỹ.
Tương Nhược Lan mặc dù có thể hiểu được hắn là nam nhân phong kiến, nhưng là.... Nhưng là thế này thì cũng là thái quá.
Nàng nhìn hắn, tức giận nói:
- Hầu gia, ngươi có thể cùng người đàn bà khác chàng chàng thϊếp thϊếp, sinh nhi dục nữ, thậm chí còn không phải là một người. Ta chỉ cùng người khác trò chuyện hai câu cũng không được?
Cận Thiệu Khang thấy nàng lại nhắc tới chuyện này. Sắc mặt trầm xuống:
- Hai chuyện này sao có thể đánh đồng?
Tương Nhược Lan càng nghĩ càng giận, đứng trên hòn giả sơn, nhìn hắn quát:
- Sao không thể bàn luận, đều là đạo lý như nhau thôi. Ngươi không muốn ta quá thân cận với nam tử khác, chẳng lẽ ta muốn phu quân của mình cùng nữ tử khác chàng chàng thϊếp thϊếp sao? Ta bây giờ còn chỉ nói hai câu thôi, nếu ta cũng như ngươi...
- Tương Nhược Lan!
Cận Thiệu Khang quát lớn, cắt đứt lời nàng, tiến lên nắm hai vai nàng:
- Nàng nói hươu nói vượn cái gì! Đây là những lời nữ tử có thể nói?
Giống hắn? Nàng cùng nam nhân khác......
Trong đầu hắn hiện lên một bức tranh, sương mù mông lung, một đôi nam nữ thân thể xích͙ ɭõa (nude) đang triền miên. Chỉ là nam tử đó không phải là hắn. Trong chốc lát, gân xanh trên trán hắn nổi lên, hai tay không nhịn được bóp mạnh như là muốn bóp nát bả vai nàng.
Tương Nhược Lan đau đến thiếu chút nữa không thở nổi, nàng dùng sức đẩy hắn:
- Ngươi buông tay, buông tay! Hỗn đản!
Nhưng Cận Thiệu Khang như điên cuồng, hai tay như kìm sắt kẹp chặt nàng.
Tương Nhược Lan đau đến chịu không được, đạp vào hắn, hai tay dùng sức đẩy hắn.
Cận Thiệu Khang ý thức lại, lui về phía sau vài bước, né tránh cú đá dùng toàn lực của nàng, đồng thời cũng buông tay ra.
Đột nhiên mất đi sự kiềm chế của hắn, nàng lại dùng lực quá mạnh, nhất thời mất đi trọng tâm, ngã về phía sau, ngã từ trên khối đá, cả người té bịch xuống đất
Tương Nhược Lan té ngã đau đến nhãn mạo kim tinh (sao bay vòng vòng) bả vai cũng đau đớn vô cùng, nhất thời nước mắt tuôn rơi.
Bên kia Cận Thiệu Khang thấy Tương Nhược Lan tế ngã xuống đất, đột nhiên thanh tỉnh, vội vàng đến gần:
- Nhược Lan, nàng thế nào, té có đau không?
Lúc này Tương Nhược Lan thấy hắn giống như là thấy kẻ thù gϊếŧ cha, thấy hắn tới gần, vừa đá hắn vừa khóc mắng:
- Ngươi cút ngay, hỗn đản, đi coi thường đàn bà! Ngươi là cái đồ cổ lỗ sĩ, đồ phong kiến, con lợn dã man không nói lý! Ta là dùng kiệu tám người khiêng mới về làm phu nhân nhà ngươi. Ta mặc kệ, ta muốn hòa ly, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.
Nàng tức đến mất đi lý trí, nghĩ cái gì thì nói cái đó.
Thấy nàng khóc lóc như thế, vừa khóc vừa nằm trên đất không dậy nổi, Cận Thiệu Khang chưa từng thấy nàng như thế bao giờ. Trong ấn tượng của hắn, nàng đều là kiêu ngạo vô cùng, đã bao giờ thấy nàng khóc nhiều như thế. Hắn không khỏi luống cuống, mỗi tiếng khóc của nàng lại khiến tim hắn như bị cào thêm một vết, đau đớn.
Hắn vọt tới bên người nàng, bất kể nàng đá tứ tung lên hắn, cũng bất kể nàng mắng hắn cái gì, từ từ đỡ nàng ngồi dậy:
- Nhược Lan, đau lắm đúng không? Ta đi tìm thái y đến nhé.
Tương Nhược Lan đau đớn vô cùng, trong lòng rất hận hắn, cả giận nói:
- Ta không cần ngươi giả mèo khóc chuột, ngươi buông tay!
Vừa nói, vừa không nghĩ ngợi, dương tay tát hắn.
"Bốp" một tiếng thanh thúy, trong ban đêm yên tĩnh lại càng vô cùng rõ ràng
Hai người đều ngây dại, Tương Nhược Lan nhất thời cũng quên khóc, ngơ ngác nhìn hắn bị tát đến quay mặt sang một bên
Nàng...... dám đánh hắn, hắn chính là An viễn hầu, là trượng phu của nàng, là “trời” của nàng. Nàng lại đánh hắn!
Không biết nơi này sẽ trừng phạt nữ tử đánh lão công như thế nào?
Tương Nhược Lan mở to hai mắt nhìn hắn, trong lòng rối loạn vô cùng.
Lại thấy hắn chậm rãi địa quay đầu lại, nghiêm mặt, không nói một lời, nhưng là nàng cảm giác được hắn tức giận, bởi vì tay hắn đỡ nàng trở nên cứng ngắc. Nàng cũng khẩn trương, trong lòng hạ quyết tâm, nếu hắn thẹn quá thành giận đánh nàng, nàng nhất định kêu to lên, khiến người lại đây! Nàng không thể chịu bị hắn đánh được nữa.
Đang lúc nàng âm thầm đề phòng, Cận Thiệu Khang đột nhiên ngẩng đầu, nhìn nàng, nét mặt bình tĩnh không nhìn ra bất kì tâm tình gì nhưng ánh mắt cũng rất nhu hòa.
Hắn thấp giọng nói:
- Xin lỗi, mới vừa rồi ta nhất thời xúc động, không có chú ý...... nàng té có đau không?
Tương Nhược Lan nhìn hắn, ngây ngẩn người, hắn lại đi xin lỗi nàng....
Bị đánh đến choáng váng?